TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Đại thần tượng bị ta trói cả một đêm nhìn cũng có chút thương tâm, cõi lòng ta đầy áy náy chủ động giúp hắn xoa bóp.

Ấn tới một nửa, đại thần tượng ngao một tiếng.

Ta dừng lại hỏi hắn còn đau chỗ nào, hắn rầm rì mà nói, hắn là thoải mái mới ngao a.

Quản lí ở một bên yên lặng che mặt.

Đại thần tượng nghiêng mặt qua phía quản lí nói: “Tiểu Điềm Tâm ham muốn có chút đặc biệt, ta chịu nổi.”

Nói xong, hướng ta liếc mắt đưa tình.

Tay ta run một cái, đại thần tượng lại bắt đầu ngao, một bên ngao một bên lạnh run cầm cập.

“Điềm Tâm, nhẹ chút, nhẹ chút!”

Trong hai mắt quản lí lộ ra tuyệt vọng: “Ta có lỗi với cha mẹ ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi