TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Đại thần tượng nói: “Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu… Ngao!”

Ta khóc thở không ra hơi, vừa khổ sở lại oan ức.

Ta khóc lóc đánh đại thần tượng, đem hắn đánh đến muốn gào khóc cũng không được.

Quản lí vào cửa tìm người, thì thấy nửa người dưới của đại thần tượng đang trần như nhộng.

“Các ngươi có cách chơi mới sao?” Hắn lắp bắp nói, “Có phải quá kịch liệt rồi hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi