TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Ta và đại thần tượng mỗi người ngồi ở một đầu ghế salon, trung gian là quản lí đang mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.

Đại thần tượng: “Điềm Tâm đừng tức giận, ta chỉ là muốn cùng ngươi làm chuyện khoái hoạt *aka sung sướng*.”

Ta: “Chuyện khoái hoạt?”

Đại thần tượng: “Chính là cái chuyện xấu hổ, thẹn thùng đó.”

Ta: “Chuyện xấu hổ, thẹn thùng?”

Đại thần tượng: “Chính là ta đem ngươi như vầy như vầy, còn ngươi đối với ta là thế này thế này.”

Quản lí: “Ta còn ngồi ở đây! Cẩu độc thân không có nhân quyền à?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi