TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Đại thần tượng đỏ mặt nói với ta: “Nếu như ngươi nguyện ý, ta cũng có thể cho ngươi nhiều hơn một cái.”

“Không cần, ta có một cái đủ dùng rồi.” Ta nói.

Đại thần tượng nghe câu trả lời của ta xong hình như có chút mất mát: “Một S lại đi theo con đường Plato (Platonic love: tình yêu trong sáng, không có dục vọng).”

Ta bày tỏ nếu ta đã đổi nghề làm bối cảnh, cũng không cần nhắc lại huy hoàng của năm đó.

“Cũng phải a ” đại thần tượng vui vẻ nói tiếp, “Sau này Điềm Tâm đánh ta, ta sẽ không gọi là ngược thân nữa mà gọi là liếc mắt đưa tình.”

Quản lí: “Quấy rầy một chút, bây giờ không phải các ngươi nên an ủi đồng cảm ta hay sao?”

Đại thần tượng: “Ồ, ngươi còn chưa đi?”

Ta đem mềm trên ghế sa-lon cuốn lại: “Đồ vật còn chưa thu dọn hết, đi thế nào được.”

Quản lí “…”

Ta đem cái mềm nhét vào trong ngực của quản lí: “Xong rồi, ngươi có thể đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi