TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

“Điềm Tâm, ta cảm thấy ta phải thực hiện chế độ ăn kiêng.” Đại thần tượng nghiêm túc nói.

“Ồ?” Ta lấy miếng thịt vừa gắp vào trong bát hắn thu hồi lại, “Tại sao, đạo diễn mới yêu cầu sao?”

“Tối hôm qua về nhà, tuyết lớn đầy trời, ta tò mò liếc mắt nhìn dấu chân trong tuyết, kết quả, ta phát hiện so với đạo cụ tiểu ca ta còn in dấu rõ ràng hơn.”   (ý nói nặng quá nên in dấu trong tuyết sâu hơn)

Ta không biết phải an ủi hắn ra sao, lặng lẽ gắp mấy miếng thịt trong bát trước đó của hắn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi