TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Ánh mắt của mọi người theo bản năng đổ dồn về phía Lam Tú Tú.​Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, sao cô lại hại chết cô ta?

Đúng vậy, Lam Tú Tú cũng là người trong thôn phải không?​”

Đây là bọn họ đang ở trong bóng tối và họ thực sự đã bỏ quên căn nhà này.​” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Nhưng cũng khó trách, bởi vì Lam Tú Tú đã cứu Mạnh Chấn Vũ nên mọi người theo thói quen loại trừ cô ta, không nghĩ cô ta là hung thủ.​Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lam Tú Tú thật sự đã đẩy mình xuống?

Đây thực sự là sự sơ suất của phía cảnh sát.​Mạnh Chấn Vũ vội vàng ôm chặt lấy cô ta: “Không sao đâu, chỉ kiểm tra chút, sẽ xong sớm thôi.

Lam Tú Tú không khỏi run rẩy khi đón nhận ánh mắt của mọi người, cô ta điên cuồng lắc đầu và hét lên: “Không phải tôi, không phải tôi. Làm sao tôi có thể làm hại anh Mạnh được chứ, các người đổ oan cho tôi rồi.”​Hơn nữa nếu ngay thẳng thì có gì phải sợ.

Cô ta túm lấy Mạnh Chấn Vũ, bất lực khóc thút thít: “Anh Mạnh, anh tin em phải không?”​Nếu ‘tình yêu’ mà biết được, chắc hẳn nó sẽ oan ức đến mức khóc lớn mất!

Mạnh Chấn Vũ hơi hoảng hốt, hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu óc còn có chút chậm chạp.​Lam Tú Tú nức nở, quay đầu nói với Diệp Uẩn Ninh: “Chị Diệp, tại sao chị lại nói vậy?

Nhưng hắn theo bản năng đáp lại: “Anh tin em, đương nhiên là anh tin tưởng em.”​Thứ cô ta bắt gặp chính là ánh mắt không thể tin nổi của Mạnh Chấn Vũ, hắn nhìn cô ta đầy đau đớn.

Lam Tú Tú nức nở, quay đầu nói với Diệp Uẩn Ninh: “Chị Diệp, tại sao chị lại nói vậy? Chị sẽ hại chết em đấy.”​Mạnh Chấn Vũ biết rất rõ rằng Lam Tú Tú sẽ không mua những vật dụng như ba lô leo núi, mà đối phương từng thề như đinh đóng cột với mình rằng cô không tìm thấy bất kỳ thứ gì của hắn, vậy chiếc ba lô mà cảnh sát tìm được kia từ đâu mà có?

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, sao cô lại hại chết cô ta?​”

Phó Hoài không vui đứng chắn ở phía trước cô, lạnh lùng nói: “Uẩn Ninh chỉ làm theo nghĩa vụ của mình nhắc nhở cảnh sát mà thôi, còn làm thế nào là việc của cảnh sát. Hơn nữa nếu ngay thẳng thì có gì phải sợ. Nếu cô không làm gì thì sau khi cảnh sát khám xét xong họ sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, cô sợ gì chứ? Có gì mà phải khóc?”​Đây là bọn họ đang ở trong bóng tối và họ thực sự đã bỏ quên căn nhà này.

Anh cau mày, ấn tượng đối với Lam Tú Tú càng tệ hơn. Rõ ràng trước đây khi gặp nhau trên đường, đối phương là một cô gái cởi mở và hoạt bát, ngoài việc quá nhiệt tình và dễ dàng thân quen một chút thì không có khuyết điểm gì lớn, sao bây giờ lại dễ khóc như vậy, chẳng lẽ dáng vẻ trước kia của cô ta đều là giả vờ?​”

Diệp Uẩn Ninh tránh ở phía sau anh buồn cười, cảm giác được người che chở không tồi chút nào.​”

Lam Tú Tú không nói nên lời.​” Mạnh Chấn Vũ nhíu chặt mày lại, đau đớn lấy tay ấn huyệt thái dương, “Tôi nhớ ra rồi, không phải Tú Tú, không có ai đẩy tôi, chính tôi không cẩn thận trượt chân ngã xuống vách núi, Tú Tú đã cứu tôi,…

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Cô Diệp nhắc nhở là đúng. Nếu không tìm ra hung thủ thì ai cũng là nghi phạm. Mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi.”​Chẳng lẽ còn thiếu trường hợp vì ‘tình yêu’, dùng danh nghĩa ‘tình yêu’ để làm ra đủ loại hành vi trái với lẽ thường, đạo đức sao?

Anh ta nhìn chằm chằm Lam Tú Tú.​”

Đồng tử Lam Tú Tú co chặt lại, cô ta biết mình không thể từ chối được nữa, lập tức bất lực dựa sát vào Mạnh Chấn Vũ, như thể đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.​Liệu những gì Mạnh Chấn Vũ nói có phải là sự thật không, tất cả chỉ là hiểu lầm sao?

Mạnh Chấn Vũ vội vàng ôm chặt lấy cô ta: “Không sao đâu, chỉ kiểm tra chút, sẽ xong sớm thôi.”​Nếu anh biết được danh tính của mình, nhất định anh sẽ bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.

Giờ phút này hắn rất lạc quan và tin chắc rằng cảnh sát chỉ đang làm những việc vô ích. Làm sao đồ của hắn có thể ở trong nhà Lam Tú Tú được?​” Lam Tú Tú khóc thảm thiết, buồn tủi nói: “Em không hy vọng xa vời rằng có được anh mãi mãi.

Mọi người bị giữ lại ở phòng khách trong khi mấy người cảnh sát vào phòng để khám xét.​”

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh rơi vào Lam Tú Tú, cô ta gần như vùi đầu vào trong lòng Mạnh Chấn Vũ, hai bàn tay lộ ra ngoài căng thẳng nắm chặt.​Rõ ràng trước đây khi gặp nhau trên đường, đối phương là một cô gái cởi mở và hoạt bát, ngoài việc quá nhiệt tình và dễ dàng thân quen một chút thì không có khuyết điểm gì lớn, sao bây giờ lại dễ khóc như vậy, chẳng lẽ dáng vẻ trước kia của cô ta đều là giả vờ?

Nếu cô ta thực sự vô tội thì tại sao cô lại sợ hãi và phản kháng như vậy?​Sao trên đời lại có người phụ nữ đáng sợ như vậy!

Diệp Uẩn Ninh đã chứng kiến quá nhiều sự phức tạp của lòng người nên cô nhanh chóng và bình tĩnh chấp nhận khả năng thay đổi thân phận của Lam Tú Tú.​Di động đã tắt máy và pin được tháo ra.

Trên thực tế, mọi người đều nảy sinh sự nghi ngờ đối với Lam Tú Tú vì vừa rồi cô ta biểu hiện quá rõ ràng.​Lam Tú Tú khóc thút thít, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, không nói nên lời.

Hai vợ chồng nhà họ Mạnh cau mày, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn con trai mình.​” Mạnh Chấn Vũ đau lòng nói.

Nhà của Lam Tú Tú rất nhỏ, cảnh sát nhanh chóng kiểm tra xong. Chỉ trong chốc lát, có một cảnh sát phấn khích báo cáo: “Đã tìm được một chiếc ba lô leo núi.”​”

Cảnh sát tìm thấy một chiếc ba lô leo núi trong phòng kho bên cạnh.​Khó mà nói được đây là do ham muốn ích kỷ của bản thân quấy phá hay là thực sự thích nữa.

Nghe vậy, đột nhiên Lam Tú Tú mặt cắt không còn giọt máu, cô ta hoảng sợ ngẩng đầu lên.​Cô gần như sắp không nhận ra chồng mình.

Thứ cô ta bắt gặp chính là ánh mắt không thể tin nổi của Mạnh Chấn Vũ, hắn nhìn cô ta đầy đau đớn.​Anh ta nhìn chằm chằm Lam Tú Tú.

“Tú Tú, em…,em lấy ba lô từ chỗ nào?” Hắn nhẹ giọng hỏi.​Anh Mạnh này có phải bị té ngã hỏng đầu rồi không?

Mạnh Chấn Vũ biết rất rõ rằng Lam Tú Tú sẽ không mua những vật dụng như ba lô leo núi, mà đối phương từng thề như đinh đóng cột với mình rằng cô không tìm thấy bất kỳ thứ gì của hắn, vậy chiếc ba lô mà cảnh sát tìm được kia từ đâu mà có?​Cô ta bất lực lắc đầu: “Tôi biết mình làm sai, tôi quá tham lam, nhưng mà, tôi thực sự không đẩy anh Mạnh.

Lam Tú Tú đã nói dối mình.​Nghe vậy, đột nhiên Lam Tú Tú mặt cắt không còn giọt máu, cô ta hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Mạnh Chấn Vũ toát ra sự buồn bã, tại sao Tú Tú lại phải nói dối mình?​Cảnh sát giành trước một bước khống chế Lam Tú Tú, nghiêm khắc nói: “Vậy mời cô giải thích tại sao đồ của người bị hại lại xuất hiện ở nhà cô, có phải cô đẩy anh ta không?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lam Tú Tú thật sự đã đẩy mình xuống?​Mọi việc hãy chờ chúng tôi điều tra xong rồi nói tiếp!

Lam Tú Tú khóc thút thít, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, không nói nên lời.​”Bây giờ chúng tôi sẽ áp giải người bị tình nghi và tang chứng về đồn cảnh sát trước.

Chẳng bao lâu, một chiếc ba lô du lịch được đặt trong phòng khách, dù đã bị vấy bẩn nhưng Lâm Tiểu Nhã ngay lập tức nhận ra nó là của chồng mình.​Chỉ trong chốc lát, có một cảnh sát phấn khích báo cáo: “Đã tìm được một chiếc ba lô leo núi.

Cô mở miệng nói: “Đây là thương hiệu ba lô leo núi mà Chấn Vũ thích, chắc hẳn chiếc ba lô này là của anh ấy.​Thích như vậy quá đáng sợ và đáng ghét.

Cảnh sát liếc nhìn Lam Tú Tú một cái, chỉ đạo: “Mở ra, kiểm tra bên trong.”​Ngay lập tức, một viên cảnh sát tiến lên, cẩn thận mở khóa kéo, sau đó lấy từng món đồ bên trong bày ra bên ngoài.

Có phải hay không thì nhìn đồ bên trong ba lô sẽ biết.​Cho dù Lam Tú Tú có làm sai thì nguyên nhân cũng là do cô thích chính mình, sao hắn có thể vì vậy mà bỏ rơi cô được.

Ngay lập tức, một viên cảnh sát tiến lên, cẩn thận mở khóa kéo, sau đó lấy từng món đồ bên trong bày ra bên ngoài.​Nhưng hắn theo bản năng đáp lại: “Anh tin em, đương nhiên là anh tin tưởng em.

Bên trong có rất nhiều đồ lặt vặt, bao gồm đồ ăn, dụng cụ, quần áo và quan trọng hơn là ví tiền, chứng minh thư và điện thoại di động.​Mọi người bị giữ lại ở phòng khách trong khi mấy người cảnh sát vào phòng để khám xét.

Di động đã tắt máy và pin được tháo ra. Chứng minh thư có thể xác minh danh tính của Mạnh Chấn Vũ nằm lặng lẽ trong ví của hắn, hiển nhiên là không bị người động vào.​Nhìn thấy cô ta khóc nghẹn ngào, trái tim Mạnh Chấn Vũ đau nhói, muốn nhấc chân đi về phía cô ta.

Rất rõ ràng là có người cố tình giấu những thứ này, khiến Mạnh Chấn Vũ, người đã mất trí nhớ, không có cách nào tìm về nhà.​Chị sẽ hại chết em đấy.

Sắc mặt của vợ chồng nhà họ Mạnh thay đổi, họ nôn nóng kêu: “Chấn Vũ, mau đến đây, đó là hung thủ giết người, chính cô ta đã đẩy con xuống vách núi.”​Tú Tú ngây thơ chất phác như vậy, sao cô có thể là thủ phạm được chứ?

Họ quả thực không thể tưởng tượng được rằng con trai họ sẽ sớm chiều chung sống với thủ phạm sát hại mình, thậm chí còn yêu cô ta.​Cảnh sát liếc nhìn Lam Tú Tú một cái, chỉ đạo: “Mở ra, kiểm tra bên trong.

Lo sợ sau khi sự việc bại lộ, Lam Tú Tú bí quá hoá liều mà làm hại con trai mình, vợ chồng họ Mạnh vừa hét vừa giành lấy con trai che ở sau lưng.​Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh rơi vào Lam Tú Tú, cô ta gần như vùi đầu vào trong lòng Mạnh Chấn Vũ, hai bàn tay lộ ra ngoài căng thẳng nắm chặt.

Thật là khủng khiếp, đã hại người rồi còn đóng giả làm ân nhân cứu mạng. Sao trên đời lại có người phụ nữ đáng sợ như vậy!​Rất rõ ràng là có người cố tình giấu những thứ này, khiến Mạnh Chấn Vũ, người đã mất trí nhớ, không có cách nào tìm về nhà.

Lam Tú Tú vẫn mang theo vẻ mặt hoảng hốt bối rối, Mạnh Chấn Vũ đứng bên cạnh cô ta đã không thấy tăm hơi.​Anh đã nói rằng anh sẽ tin tưởng em,…

Cô ta lập tức chảy nước mắt, bất lực duỗi tay về phía hắn, buồn bã nói: “Anh Mạnh, anh đừng bỏ em, em rất sợ. Anh đã nói rằng anh sẽ tin tưởng em,…, huhu, em có thể giải thích, thật đấy, em có thể giải thích.”​”

Nhìn thấy cô ta khóc nghẹn ngào, trái tim Mạnh Chấn Vũ đau nhói, muốn nhấc chân đi về phía cô ta.​Mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi.

“Anh tin em, chắc chắn em không phải hung thủ.” Mạnh Chấn Vũ đau lòng nói.​Một cô gái đáng sợ như vậy, cho dù cô ta có cứu con trai bà thì cũng vẫn khiến bà chán ghét và ác cảm.

Nhất định là có sự hiểu lầm nào đó. Tú Tú ngây thơ chất phác như vậy, sao cô có thể là thủ phạm được chứ?​Tôi đã lừa anh Mạnh.

Nếu ngay cả hắn cũng không tin Tú Tú thì chẳng phải cô sẽ chịu oan ư?​Hắn yêu cô ta nhiều đến mức nào chứ?

Lâm Tiểu Nhã ở một bên nhìn sang với vẻ khó tin, ánh mắt chứa đựng sự tổn thương và đau đớn. Sự thật đã được bày ra trước mắt mà hắn vẫn muốn bảo vệ cô ta sao? Hắn yêu cô ta nhiều đến mức nào chứ?​”

Cô gần như sắp không nhận ra chồng mình.​Đợi một thời gian nữa, đợi đến lúc em đã chuẩn bị sẵn sàng, em sẽ trả lại ba lô cho anh, sau đó nhìn anh rời đi.

Cảnh sát cũng rất kinh ngạc khi lục soát được đồ ở nhà Lam Tú Tú. Suýt chút nữa họ đã bị một cô gái nông thôn lừa bịp thành công, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.​Nếu không tìm ra hung thủ thì ai cũng là nghi phạm.

Cảnh sát giành trước một bước khống chế Lam Tú Tú, nghiêm khắc nói: “Vậy mời cô giải thích tại sao đồ của người bị hại lại xuất hiện ở nhà cô, có phải cô đẩy anh ta không?”​Nhất định là có sự hiểu lầm nào đó.

“Không phải, không phải, làm sao tôi có thể đẩy anh Mạnh được chứ.” Lam Tú Tú khóc lóc thê thảm, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn không rời khỏi Mạnh Chấn Vũ, “Tôi tìm được ba lô ở dưới chân núi.”​”

“Tôi đã cứu anh Mạnh và đưa về nhà, còn sắc thuốc cho anh ấy uống. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh ấy bị mất trí nhớ. Để biết chính mình là ai, anh ấy nhờ tôi quay lại nơi xảy ra chuyện để tìm thử xem có thể tìm được đồ vật để xác định danh tính của anh ấy hay không.” Cô ta cắn môi xấu hổ, “Là tôi. Tôi đã lừa anh Mạnh. Rõ ràng tôi đã tìm thấy ba lô của anh ấy nhưng lại nói với anh ấy rằng không tìm được gì cả và anh Mạnh cũng tin tôi. “​Cảnh sát nghiêm túc nói: “Cô Diệp nhắc nhở là đúng.

Mạnh Chấn Vũ buồn bã hỏi: “Vậy tại sao em lại muốn nói dối anh?”​Chẳng bao lâu, một chiếc ba lô du lịch được đặt trong phòng khách, dù đã bị vấy bẩn nhưng Lâm Tiểu Nhã ngay lập tức nhận ra nó là của chồng mình.

Lam Tú Tú nhìn hắn trìu mến và thổ lộ: “Bởi vì em yêu anh, bởi vì em không nỡ để anh rời đi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi. Nhưng em chỉ là một cô gái nhỏ miền núi, một người bình thường và tầm thường như thế, hoàn toàn không xứng với anh. Nếu anh biết được danh tính của mình, nhất định anh sẽ bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.”​Nhìn thấy Lam Tú Tú sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, co rúm lại đầy đáng thương, Mạnh Chấn Vũ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, chỉ muốn che chở cô ta dưới cánh chim của mình.

“Em cũng không mong muốn gì nhiều, em chỉ muốn được ở bên anh lâu hơn một chút, dù chỉ một ngày, một phút hay một giây cũng tốt.” Lam Tú Tú khóc thảm thiết, buồn tủi nói: “Em không hy vọng xa vời rằng có được anh mãi mãi. Đợi một thời gian nữa, đợi đến lúc em đã chuẩn bị sẵn sàng, em sẽ trả lại ba lô cho anh, sau đó nhìn anh rời đi.”​” Cảnh sát rút còng tay và còng tay Lam Tú Tú.

Cô ta bất lực lắc đầu: “Tôi biết mình làm sai, tôi quá tham lam, nhưng mà, tôi thực sự không đẩy anh Mạnh. Mọi người hãy tin tôi, khi tôi nhìn thấy anh Mạnh thì anh ấy đã nằm dưới chân núi và chảy rất nhiều máu rồi. Thật sự không phải tôi.”​Phải đợi chúng tôi điều tra rõ ràng mới nói tiếp được.

Nhìn thấy cô ta khóc, Mạnh Chấn Vũ chỉ cảm thấy mình sắp không thể thở nổi, mọi sự ngờ vực đều tan biến: “Anh tin, anh biết không phải là em!”​”Tú Tú, em…

Cho dù Lam Tú Tú có làm sai thì nguyên nhân cũng là do cô thích chính mình, sao hắn có thể vì vậy mà bỏ rơi cô được.​”

“Chấn Vũ?” Mẹ Mạnh không thể tin nổi kêu lên.​Đúng vậy, Lam Tú Tú cũng là người trong thôn phải không?

Cho dù Lam Tú Tú không đẩy hắn thì cô ta cũng đã giấu kín giấy tờ, di động của hắn, cô ta cũng là người không cho hắn liên lạc với người nhà. Một cô gái đáng sợ như vậy, cho dù cô ta có cứu con trai bà thì cũng vẫn khiến bà chán ghét và ác cảm.​Có gì mà phải khóc?

Thế mà Mạnh Chấn Vũ không tức giận sao? Hắn là thằng ngốc à, còn nói chuyện giúp cô ta nữa?​Nếu cô không làm gì thì sau khi cảnh sát khám xét xong họ sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, cô sợ gì chứ?

Phó Hoài nghe mà trợn mắt há hốc mồm, anh nói nhỏ: “Thật không thể đoán được!”​” Lam Tú Tú khóc lóc thê thảm, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn không rời khỏi Mạnh Chấn Vũ, “Tôi tìm được ba lô ở dưới chân núi.

Lam Tú Tú thực sự khiến người khác kinh ngạc.​”

Diệp Uẩn Ninh mắt lạnh nhìn đôi nam nữ đang nhìn nhau say đắm giữa sân: “Anh có muốn được người thích như vậy không?”​”

Phó Hoài cau mày: “Làm sao có thể? Anh Mạnh này có phải bị té ngã hỏng đầu rồi không? Cho dù Lam Tú Tú thật sự cứu anh ta, nhưng mà cô ta đã giấu đồ vật của anh ta, giấu giếm không cho anh ta liên lạc với người nhà; để người khác không biết được sự tồn tại của anh ta mà sẵn sàng cho anh ta uống nước thuốc cô ta hái chứ không đưa người đến bệnh viện; vì ham muốn riêng của mình mà bất chấp nguy cơ anh ta có thể chết do bị thương nặng cũng không nhờ giúp đỡ. Thích như vậy quá đáng sợ và đáng ghét. Khó mà nói được đây là do ham muốn ích kỷ của bản thân quấy phá hay là thực sự thích nữa.”​”

Anh kết luận: “Nếu thế này mà anh Mạnh vẫn có thể rung động thì anh cảm thấy nên đưa anh ta đến bệnh viện chữa trị đầu óc trước đi!”​Thật là khủng khiếp, đã hại người rồi còn đóng giả làm ân nhân cứu mạng.

Diệp Uẩn Ninh mím môi cười nhẹ, hơi trào phúng: “Có lẽ, đây chính là ‘tình yêu’ quấy phá.”​Rõ ràng tôi đã tìm thấy ba lô của anh ấy nhưng lại nói với anh ấy rằng không tìm được gì cả và anh Mạnh cũng tin tôi.

Chẳng lẽ còn thiếu trường hợp vì ‘tình yêu’, dùng danh nghĩa ‘tình yêu’ để làm ra đủ loại hành vi trái với lẽ thường, đạo đức sao?​, huhu, em có thể giải thích, thật đấy, em có thể giải thích.

Nếu ‘tình yêu’ mà biết được, chắc hẳn nó sẽ oan ức đến mức khóc lớn mất!​”

“Cô ta có vô tội hay không không phải do chính cô ta quyết định. Phải đợi chúng tôi điều tra rõ ràng mới nói tiếp được.” Cảnh sát rút còng tay và còng tay Lam Tú Tú. “Bây giờ chúng tôi sẽ áp giải người bị tình nghi và tang chứng về đồn cảnh sát trước.”​”

Lam Tú Tú nhìn chiếc còng lạnh ngắt với vẻ ghê tởm và sợ hãi, cô ta không ngừng lắc đầu kêu cứu: “Đừng, tôi không phải hung thủ, đừng đưa tôi tới đồn cảnh sát. Anh Mạnh, mau cứu em, anh mau cứu em với!”​”

Nhìn thấy Lam Tú Tú sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, co rúm lại đầy đáng thương, Mạnh Chấn Vũ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, chỉ muốn che chở cô ta dưới cánh chim của mình.​Cô ta lập tức chảy nước mắt, bất lực duỗi tay về phía hắn, buồn bã nói: “Anh Mạnh, anh đừng bỏ em, em rất sợ.

“Chờ đã, các anh không thể bắt Tú Tú, cô ấy vô tội.” Mạnh Chấn Vũ tiến lên ngăn cản.​Thế mà Mạnh Chấn Vũ không tức giận sao?

Cảnh sát đen mặt, cảnh cáo: “Anh Mạnh, cho dù anh là đương sự nhưng cũng không thể bao che cho nghi phạm. Mọi việc hãy chờ chúng tôi điều tra xong rồi nói tiếp! “​Lam Tú Tú nhìn hắn trìu mến và thổ lộ: “Bởi vì em yêu anh, bởi vì em không nỡ để anh rời đi.

“Không, tôi nói thật. Tôi là đương sự, chỉ có tôi mới biết sự thật.” Mạnh Chấn Vũ nhíu chặt mày lại, đau đớn lấy tay ấn huyệt thái dương, “Tôi nhớ ra rồi, không phải Tú Tú, không có ai đẩy tôi, chính tôi không cẩn thận trượt chân ngã xuống vách núi, Tú Tú đã cứu tôi,…, các anh mau thả cô ấy ra.” Hắn tiến lên vài bước định giải cứu Lam Tú Tú.​Diệp Uẩn Ninh mím môi cười nhẹ, hơi trào phúng: “Có lẽ, đây chính là ‘tình yêu’ quấy phá.

Các cảnh sát bối rối nhìn nhau. Liệu những gì Mạnh Chấn Vũ nói có phải là sự thật không, tất cả chỉ là hiểu lầm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi