TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

“Mạnh Chấn Vũ!” Đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Nhã chính thức gọi tên chồng mình kể từ lúc họ gặp lại.​Sau khi xem xong trò hề, Diệp Uẩn Ninh và Phó Hoài trở về trong khi vẫn còn cảm thấy xem chưa đã.

Đôi mắt ngỡ ngàng của cô thoáng xuất hiện giọt nước mắt rồi lại biến mất trong giây lát, nhanh đến mức giống như chỉ là ảo giác.​Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Mặc kệ anh ta có thật sự mất trí nhớ hay không, anh ta có rất nhiều cơ hội để tránh cho tình huống này xảy ra.

Lâm Tiểu Nhã mỉm cười nói: “Nếu anh đã khôi phục trí nhớ thì anh có còn nhớ lời hứa của mình vào sinh nhật của em năm ngoái không? Bây giờ, anh có thể lặp lại một lần nữa không?”​”Tú Tú, Tú Tú, con vẫn còn nhớ thương người phụ nữ kia à?

Khóe môi cô cong lên duyên dáng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Mạnh Chấn Vũ.​Mạnh Chấn Vũ đã yêu kẻ thù của mình dù biết rõ mọi chuyện, sao người nhà của hắn có thể không tránh khỏi đau lòng và phẫn nộ được chứ!

Khuôn mặt Mạnh Chấn Vũ cứng đờ, sự hoảng loạn dâng lên trong mắt, cùng với đó là một chút chột dạ không thể diễn tả.​Đối với hắn mà nói, thân phận không quan trọng, có người nhà hay không không quan trọng, Lam Tú Tú mới là quan trọng nhất.

“Tôi, tôi…” Mạnh Chấn Vũ khẽ đảo mắt, liều mạng lấy cớ, “Chuyện đã qua lâu rồi, nhất thời tôi không thể nhớ ra.”​Hắn ngẩng đầu lên, nói nghiêm túc: “Tú Tú vẫn luôn ở ngôi làng trên núi có lối sống khép kín, ngây thơ trong sáng, không hiểu sự đời.

Ánh sáng trong mắt Lâm Tiểu Nhã vụt tắt, cả người có vẻ nhợt nhạt hơn: “Thật sao?”​Vợ chồng nhà họ Mạnh cũng luống cuống, họ quên cả việc mình đang tức giận mà tiến tới ôm lấy con trai: “Chấn Vũ, Chấn Vũ, rốt cuộc con bị sao thế?

Đối mặt với ánh mắt thất vọng của người phụ nữ, đầu Mạnh Chấn Vũ chợt đau ê ẩm, như thể có hình ảnh gì đó hiện lên trong đầu rồi lại nhanh chóng biến mất không thấy tăn hơn, chỉ thừa lại một khoảng không trống rỗng.​Mau gọi xe cứu thương.

Khuôn mặt hắn bắt đầu méo mó, và lần này hắn thực sự cảm nhận được cơn đau dữ dội gần như có thể xuyên qua toàn bộ não bộ.​Mạnh Chấn Vũ chưa bao giờ bị mắng thẳng vào mặt như thế này.

“Á, đầu tôi đau quá!” Mạnh Chấn Vũ ôm đầu kêu lên đau đớn, thân thể uốn cong như con tôm bị luộc chín.​Từ khía cạnh này, không có gì lạ khi hắn và Lam Tú Tú để mắt đến nhau.

“Anh Mạnh, anh Mạnh, anh sao rồi? Anh đừng làm em sợ!” Vẻ mặt Lam Tú Tú tràn đầy sự lo lắng, cô ta không ngừng giãy giụa trong tay cảnh sát và muốn lao về phía hắn.​”

Vợ chồng nhà họ Mạnh cũng luống cuống, họ quên cả việc mình đang tức giận mà tiến tới ôm lấy con trai: “Chấn Vũ, Chấn Vũ, rốt cuộc con bị sao thế? Mau gọi xe cứu thương.”​Mạnh Chấn Vũ hổ thẹn nhìn cô một cái: “Tôi biết tôi có lỗi với mẹ con cô, nhưng Tú Tú nhỏ bé, yếu đuối như vậy, ngoài tôi ra thì cô ấy chẳng có gì.

Cả sân đột nhiên trở nên hỗn loạn, khuôn mặt của Mạnh Chấn Vũ méo mó, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn, thậm chí hắn còn định đập đầu xuống đất.​Mạnh Chấn Vũ buồn bực nói: “Không thay lòng đổi dạ, trước đó con hoàn toàn không biết mình đã kết hôn.

Có vẻ như di chứng vết thương ở đầu của Mạnh Chấn Vũ đã ập đến khiến hắn ốc còn không mang nổi mình ốc.​Lâm Tiểu Nhã mỉm cười nói: “Nếu anh đã khôi phục trí nhớ thì anh có còn nhớ lời hứa của mình vào sinh nhật của em năm ngoái không?

Sự rối loạn không kéo dài lâu và kết thúc bằng việc Mạnh Chấn Vũ ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện khẩn cấp.​” Mạnh Chấn Vũ bỗng ngẩng đầu lên, vội vàng lên tiếng phản đối: “Con không thể rời xa Tú Tú.

Cha Mạnh, mẹ Mạnh và Lâm Tiểu Nhã theo sau.​”

Mặc dù trước khi ngất đi, Mạnh Chấn Vũ đã dứt khoát nói rằng Lam Tú Tú không hề đẩy hắn và cũng không phải là hung thủ, nhưng vì cảnh sát không thể xác định được trí nhớ của Mạnh Chấn Vũ có thực sự được khôi phục không hay chỉ là do hắn giả vờ nhớ lại để giải vây cho Lam Tú Tú, nên họ quyết định tạm giam Lam Tú Tú. Mọi chuyện chờ đến khi bác sĩ có kết luận chẩn đoán xác thực mới có thể nói tiếp.​Phó Hoài trầm ngâm nghĩ: “Nếu anh ta lấy lại được trí nhớ lại vẫn cố tình giúp Lam Tú Tú, vậy thì chẳng phải anh ta thực sư yêu Lam Tú Tú dù mất trí nhớ hay không à?

Hơn nữa, ngay cả khi Lam Tú Tú không đẩy người xuống vách núi thì cô ta cũng đã giấu chiếc ba lô của Mạnh Chấn Vũ, về mặt chủ quan, cô ta có ý đồ xấu, về mặt đạo đức, đó là hành động không thể chấp nhận được.​Dù họ có nói gì đi nữa thì Lâm Tiểu Nhã vẫn là một người xa lạ đối với hắn.

Cho dù đương sự không truy cứu thì cảnh sát vẫn có nghĩa vụ giáo dục và khiển trách.​Đau lòng vì Mạnh Chấn Vũ đã mất trí nhớ, còn bị Lam Tú Tú đùa bỡn và thao túng.

Vì vậy, kể cả Lam Tú Tú không muốn thì cô ta vẫn bị áp giải về đồn cảnh sát.​Lâu như vậy, con có từng quan tâm vợ mình, có hỏi han con của con hay không?

Sau khi xem xong trò hề, Diệp Uẩn Ninh và Phó Hoài trở về trong khi vẫn còn cảm thấy xem chưa đã.​” Lâm Tiểu Nhã châm chọc: “Tôi hoài nghi trước kia anh chỉ giả vờ, bản chất anh chính là một kẻ ích kỷ, háo sắc, vừa ngu lại vừa không có trách nhiệm.

Trên đường trở lại trường quay, Phó Hoài tò mò hỏi: “Em nói xem, anh Mạnh đã nhớ lại được rồi hay chỉ giả vờ thôi?”​”Mạnh Chấn Vũ, rốt cuộc anh thật sự mất trí nhớ hay thấy sắc nảy lòng tham nên mới thay lòng, anh có dám nói thật với tôi không?

Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu đáp: “Thật thì sao mà giả thì sao?”​Mạnh Chấn Vũ khó khăn mở mắt ra, dây thần kinh trong đầu vẫn còn nhức nhối từng cơn, nhắc nhở hắn về những gì đã xảy ra trước khi hắn hôn mê.

Phó Hoài trầm ngâm nghĩ: “Nếu anh ta lấy lại được trí nhớ lại vẫn cố tình giúp Lam Tú Tú, vậy thì chẳng phải anh ta thực sư yêu Lam Tú Tú dù mất trí nhớ hay không à? Vậy thì tình cảm của anh ta đối với gia đình, với vợ anh ta có đáng là gì!”​”Á, đầu tôi đau quá!

Mặc dù trước mắt vẫn chưa thể xác định được Lam Tú Tú có đẩy người xuống vách núi hay không, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là việc cô ta giấu chiếc ba lô leo núi của Mạnh Chấn Vũ, khiến gia đình hắn chịu đủ đau buồn và tổn thương sâu sắc.​Nếu là giả thì gia đình anh ta cũng sẽ đau lòng không kém.

Theo một nghĩa nào đó, Lam Tú Tú gần như là kẻ thù của họ. Mạnh Chấn Vũ đã yêu kẻ thù của mình dù biết rõ mọi chuyện, sao người nhà của hắn có thể không tránh khỏi đau lòng và phẫn nộ được chứ!​” Mạnh Chấn Vũ ôm đầu kêu lên đau đớn, thân thể uốn cong như con tôm bị luộc chín.

Nếu là giả thì gia đình anh ta cũng sẽ đau lòng không kém. Đau lòng vì Mạnh Chấn Vũ đã mất trí nhớ, còn bị Lam Tú Tú đùa bỡn và thao túng. Điều này chỉ tốt hơn một chút so với việc Mạnh Chấn Vũ thực sự mất trí nhớ.​”

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Mặc kệ anh ta có thật sự mất trí nhớ hay không, anh ta có rất nhiều cơ hội để tránh cho tình huống này xảy ra. Tình cảnh bây giờ đều do chính anh ta tạo ra.”​” Vẻ mặt Lam Tú Tú tràn đầy sự lo lắng, cô ta không ngừng giãy giụa trong tay cảnh sát và muốn lao về phía hắn.

Mất trí nhớ không có nghĩa là mất lý trí. Mạnh Chấn Vũ có thể tìm ra danh tính của mình trước thay vì giống như bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc mà đi yêu Lam Tú Tú.​Đồng tử của Lâm Tiểu Nhã, người đang đứng yên lặng, chấn động.

Đối với hắn mà nói, thân phận không quan trọng, có người nhà hay không không quan trọng, Lam Tú Tú mới là quan trọng nhất.​”

Vì vậy, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, hắn đã vội vàng yêu đương. Thật quá mức ích kỷ.​Mất trí nhớ không có nghĩa là mất lý trí.

Từ khía cạnh này, không có gì lạ khi hắn và Lam Tú Tú để mắt đến nhau.​Tình cảnh bây giờ đều do chính anh ta tạo ra.

Trong bệnh viện.​”Tôi,…

Mạnh Chấn Vũ khó khăn mở mắt ra, dây thần kinh trong đầu vẫn còn nhức nhối từng cơn, nhắc nhở hắn về những gì đã xảy ra trước khi hắn hôn mê.​Mẹ Mạnh gạt lệ và khuyên nhủ: “Bố con nói đúng đấy.

“Chấn Vũ, con tỉnh rồi!” Bên tai vang lên một thanh âm kinh ngạc và mừng rỡ, lo lắng nói: “Hiện tại con cảm thấy thế nào, có khó chịu chỗ nào không?”​”

Mạnh Chấn Vũ lập tức bắt gặp ba cặp mắt tràn ngập sự quan tâm bên cạnh, họ đang canh giữ bên giường hắn.​Mạnh Chấn Vũ cảm thấy đầu càng đau hơn, hiện tại hắn còn chưa nhớ ra được bất cứ điều gì, thật ra chính hắn cũng không xác định được chính mình bị ngã xuống như thế nào.

“Tôi, tôi bị sao vậy?” Hắn sờ lên cái trán đau nhức của mình.​” Mạnh Chấn Vũ nôn nóng nhìn khắp xung quanh.

Sự mong đợi bất giác tràn ngập trong đôi mắt của Lâm Tiểu Nhã: “Chấn Vũ, anh có nhớ ra được điều gì không?”​”Mạnh Chấn Vũ!

“Tôi,…, phải rồi, Tú Tú đâu, Tú Tú đâu rồi?” Mạnh Chấn Vũ nôn nóng nhìn khắp xung quanh.​Anh đừng làm em sợ!

Ánh mắt của Lâm Tiểu Nhã trở nên lạnh lùng, cô vô thức nín thở và loạng choạng lùi lại về phía sau một bước.​Bác sĩ nói sau khi con bị ngã đập đầu không được chữa trị kịp thời, bây giờ bên trong đầu còn tụ máu rất nhiều, nếu không chữa hết thì hậu quả rất nghiêm trọng.

“Tú Tú, Tú Tú, con vẫn còn nhớ thương người phụ nữ kia à? Sao con không nhìn xem cô ta đã hại con thành cái dạng gì rồi? Bác sĩ nói sau khi con bị ngã đập đầu không được chữa trị kịp thời, bây giờ bên trong đầu còn tụ máu rất nhiều, nếu không chữa hết thì hậu quả rất nghiêm trọng.” Mẹ Mạnh tức giận nói: “Cô ta giấu con đi, biết rõ đầu con bị thương nghiêm trọng mà lại không đưa con tới bệnh viện, lại còn cho con uống thuốc lá gì đấy làm bệnh tình của con kéo dài. Thế này thì gọi là ân nhân cứu mạng gì chứ, nói là kẻ thù thì đúng hơn.”​Cha Mạnh nhìn hắn thật kỹ, trầm giọng nói: “Được rồi, cho dù cô ra không phải là hung thủ, xét đến việc cô ta đã chăm sóc con mấy ngày, bố có thể không so đo với cô ta.

Cha Mạnh cũng rất phẫn nộ, ông nghiêm túc trừng mắt với con trai: “Con nói thật cho bố biết, rốt cuộc con có lấy lại được trí nhớ thật không. Người đẩy con xuống vách núi có phải là người phụ nữ kia không?”​Anh bị t*ng trùng dồn lên não rồi à?

Mạnh Chấn Vũ cảm thấy đầu càng đau hơn, hiện tại hắn còn chưa nhớ ra được bất cứ điều gì, thật ra chính hắn cũng không xác định được chính mình bị ngã xuống như thế nào.​”

Nhưng nếu hắn nói vẫn chưa khôi phục trí nhớ thì Lam Tú Tú nhất định sẽ bị cảnh sát coi là nghi phạm. Chỉ cần nghĩ đến việc Lam Tú Tú bị nhốt trong phòng giam âm u, đáng thương vô cùng là hắn đã không thể chịu nổi rồi.​Cô nhếch môi mỉa mai: “Chẳng lẽ tôi, người bị anh tổn thương, chính là người cũ, không thể đáng giá bằng người mới, cho nên mới khiến anh nói ra lời nói vô liêm sỉ như vậy.

Mạnh Chấn Vũ không dám ngước mắt nhìn cha Mạnh, nhỏ giọng nói: “Không phải, không phải Lam Tú Tú đẩy con, con chắc chắn cô ấy vô tội.”​Anh ngủ cùng cô ta mấy lần chính là đã khiến cô ta bị tổn thương, phải gánh vác trách nhiệm.

Cha Mạnh nhìn hắn thật kỹ, trầm giọng nói: “Được rồi, cho dù cô ra không phải là hung thủ, xét đến việc cô ta đã chăm sóc con mấy ngày, bố có thể không so đo với cô ta. Nhưng con lập tức phải về nhà cùng với chúng ta, sau này coi như không có Lam Tú Tú nữa, mọi thứ đều giống như trước đây.”​”

“Không,…, không thể.” Mạnh Chấn Vũ bỗng ngẩng đầu lên, vội vàng lên tiếng phản đối: “Con không thể rời xa Tú Tú.”​Người đẩy con xuống vách núi có phải là người phụ nữ kia không?

Cha Mạnh tức giận: “Không có gì không thể. Vợ của con là Tiểu Nhã, con bé mới là người phụ nữ mà con yêu, là mẹ của con con. Con như vậy là đang khiến Tiểu Nhã buồn lòng đấy.”​”

Ông đau lòng nói: “Con nhìn xem chính con đã biến thành dáng vẻ gì rồi? Lâu như vậy, con có từng quan tâm vợ mình, có hỏi han con của con hay không? Trách nhiệm của con là họ chứ không phải là người phụ nữ lòng dạ khó lường khác.”​Vợ của con là Tiểu Nhã, con bé mới là người phụ nữ mà con yêu, là mẹ của con con.

Mạnh Chấn Vũ theo bản năng liếc nhìn Lâm Tiểu Nhã đang đứng ở xa, ngay sau đó rời ánh mắt đi.​Vì vậy, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, hắn đã vội vàng yêu đương.

Dù họ có nói gì đi nữa thì Lâm Tiểu Nhã vẫn là một người xa lạ đối với hắn.​”Không,…

Cho dù cô là vợ hắn thì cũng nhất định là không có tình yêu, nếu không tại sao hắn lại quên người phụ nữ mà mình yêu chứ? Hắn không nhớ ra được thì chắc chắn là không quan trọng.​”Anh Mạnh, anh Mạnh, anh sao rồi?

Mẹ Mạnh gạt lệ và khuyên nhủ: “Bố con nói đúng đấy. Con và Tiểu Nhã mới là người một nhà, con không được làm điều gì có lỗi với con bé.”​Theo một nghĩa nào đó, Lam Tú Tú gần như là kẻ thù của họ.

Mạnh Chấn Vũ đau khổ nói: “Con không thể từ bỏ Tú Tú, mọi người đừng ép con!”​Vì vậy, kể cả Lam Tú Tú không muốn thì cô ta vẫn bị áp giải về đồn cảnh sát.

Mẹ Mạnh tức giận trước sự bướng bỉnh hồ đồ của con trai mình: “Tại sao con không thể từ bỏ? Rốt cuộc cô ta là cái đinh gỉ gì?”​Mạnh Chấn Vũ theo bản năng liếc nhìn Lâm Tiểu Nhã đang đứng ở xa, ngay sau đó rời ánh mắt đi.

Mạnh Chấn Vũ hét lên: “Bởi vì con phải chịu trách nhiệm với cô ấy, con không thể bỏ rơi cô ấy.”​”

“Chịu trách nhiệm, con phải chịu trách nhiệm gì với cô ta?” Mẹ Mạnh ngơ ngác hỏi.​”

Mạnh Chấn Vũ che mặt thở dài: “Khi ở bên nhau, chúng con đã hẹn ước cả đời, con,…, con không nhịn được đã lấy đi sự trinh trắng của cô ấy.”​Rốt cuộc cô ta là cái đinh gỉ gì?

Đồng tử của Lâm Tiểu Nhã, người đang đứng yên lặng, chấn động. Cô nhìn thẳng vào hắn.​” Bên tai vang lên một thanh âm kinh ngạc và mừng rỡ, lo lắng nói: “Hiện tại con cảm thấy thế nào, có khó chịu chỗ nào không?

Hắn ngẩng đầu lên, nói nghiêm túc: “Tú Tú vẫn luôn ở ngôi làng trên núi có lối sống khép kín, ngây thơ trong sáng, không hiểu sự đời. Cô ấy không có bất cứ ai để dựa vào, nếu con bỏ rơi cô ấy thì cô ấy sẽ chết mất. Con không thể không chịu trách nhiệm với cô ấy. Nói không chừng giờ này cô ấy đã mang thai con của con, con không thể để mặc cô ấy một mình được.”​, con không nhịn được đã lấy đi sự trinh trắng của cô ấy.

“Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy, vậy còn tôi và con của chúng ta thì sao, chúng tôi đáng bị bỏ rơi ư?” Giọng nói đột nhiên vang lên trong phòng bệnh, Lâm Tiểu Nhã một lần nữa đi tới gần giường bệnh.​Đầu óc bỗng lùng bùng, khí huyết dâng cao, Mạnh Chấn Vũ bỗng hôn mê bất tỉnh.

Mạnh Chấn Vũ hổ thẹn nhìn cô một cái: “Tôi biết tôi có lỗi với mẹ con cô, nhưng Tú Tú nhỏ bé, yếu đuối như vậy, ngoài tôi ra thì cô ấy chẳng có gì. Các người mạnh mẽ hơn cô ấy rất nhiều, cho dù không có tôi thì vẫn có thể sống rất tốt.”​”

Lâm Tiểu Nhã cười khẩy: “Cô ta yếu đuối thì cô ta có lý, chúng tôi mạnh mẽ hơn cô ta nên chúng tôi đáng bị anh phụ lòng. Mạnh Chấn Vũ, tôi chưa bao giờ biết anh lại ghê tởm như vậy. Anh ngủ cùng cô ta mấy lần chính là đã khiến cô ta bị tổn thương, phải gánh vác trách nhiệm. Vậy anh ngủ cùng tôi mười mấy năm, còn để tôi sinh con cho anh, đó chẳng phải là càng thêm tổn thương ư? Vậy người mà anh nên bồi thường và chịu trách nhiệm phải là mẹ con tôi chứ chưa đến lượt người khác đúng không?”​Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu đáp: “Thật thì sao mà giả thì sao?

Lần đầu tiên Lâm Tiểu Nhã dựng lên gai nhọn, hung hăng đâm vào đối phương.​Lâm Tiểu Nhã cười khẩy: “Cô ta yếu đuối thì cô ta có lý, chúng tôi mạnh mẽ hơn cô ta nên chúng tôi đáng bị anh phụ lòng.

Cô nhếch môi mỉa mai: “Chẳng lẽ tôi, người bị anh tổn thương, chính là người cũ, không thể đáng giá bằng người mới, cho nên mới khiến anh nói ra lời nói vô liêm sỉ như vậy.”​”

“Mạnh Chấn Vũ, rốt cuộc anh thật sự mất trí nhớ hay thấy sắc nảy lòng tham nên mới thay lòng, anh có dám nói thật với tôi không?” Cô lạnh lùng nhìn hắn một cách chăm chú.​”

Mạnh Chấn Vũ đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ, không thể nói được lời nào để phản bác.​Lâm Tiểu Nhã buồn bã nói: “Bởi vì anh hèn hạ, đáng bị tôi mắng, đồ khốn.

Cha Mạnh và mẹ Mạnh nghi ngờ nhìn hắn: “Con nói thật cho chúng ta đi. Rốt cuộc con thật sự mất trí nhớ hay đứng núi này trông núi nọ, thay lòng đổi dạ nên mới tìm nhiều lý do như thế.”​Mạnh Chấn Vũ không dám ngước mắt nhìn cha Mạnh, nhỏ giọng nói: “Không phải, không phải Lam Tú Tú đẩy con, con chắc chắn cô ấy vô tội.

Mạnh Chấn Vũ buồn bực nói: “Không thay lòng đổi dạ, trước đó con hoàn toàn không biết mình đã kết hôn.”​”Cô, cô mắng tôi?

“Vậy anh thật tùy tiện, chỉ mới mấy ngày, lúc đó anh còn bị thương mất trí nhớ mà đã ngủ với người khác. Anh bị t*ng trùng dồn lên não rồi à?” Lâm Tiểu Nhã châm chọc: “Tôi hoài nghi trước kia anh chỉ giả vờ, bản chất anh chính là một kẻ ích kỷ, háo sắc, vừa ngu lại vừa không có trách nhiệm.”​” Mẹ Mạnh tức giận nói: “Cô ta giấu con đi, biết rõ đầu con bị thương nghiêm trọng mà lại không đưa con tới bệnh viện, lại còn cho con uống thuốc lá gì đấy làm bệnh tình của con kéo dài.

“Cô, cô mắng tôi?”​”

Mạnh Chấn Vũ chưa bao giờ bị mắng thẳng vào mặt như thế này.​”

Lâm Tiểu Nhã buồn bã nói: “Bởi vì anh hèn hạ, đáng bị tôi mắng, đồ khốn.”​”Tôi, tôi bị sao vậy?

Đầu óc bỗng lùng bùng, khí huyết dâng cao, Mạnh Chấn Vũ bỗng hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi