TÔI NGHI NGỜ ÔNG XÃ NGOẠI TÌNH

Vốn là Lục Bách Sâm chỉ muốn mua mèo nhỏ để hấp dẫn một chút sự chú ý của Vu Chi, để cô không phải nghĩ tới những chuyện phiền lòng đó nữa.

Nhưng anh không ngờ, mèo nhỏ mang cả sự chú ý của Vu Chi đối với anh đi mất luôn.

Sáng sớm 7 giờ, đồng hồ sinh học đánh thức Lục Bách Sâm dậy, mọi ngày tỉnh lại, Vu Chi đều đang ngủ trong ngực anh, nhưng hôm nay trong lòng lại không có một bóng người.

Anh thuận tay sờ soạng chỗ nằm bên cạnh, muốn đem cơ thể nho nhỏ kia kéo về trong ngực mình, nhưng sờ hai ba lần vẫn không chạm đến cô vợ nhỏ nhà mình.

Anh nhập nhèm mở mắt thì đã thấy nửa giường bên cạnh trống vắng từ bao giờ.

Trong thư phòng:

Vu Chi mặc áo ngủ, đi dép lê đang ngồi trên sàn nhà, trong ngực cô ôm một con mèo nhỏ ngốc nghếch đáng yêu.

Đôi mắt màu xanh da trời hơi híp lại, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên, hai chân trước của nó dựa sát vào cánh tay Vu Chi, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ sự vuốt ve của cô.

Thỉnh thoảng còn yếu ớt kêu một tiếng meo meo với cô.

Vu Chi nhìn nó, cô cảm giác như cả người mình cũng tan chảy, Vu Chi học theo nó kêu meo meo trả lời.

Lục Bách Sâm vừa mở cửa thư phòng liền thấy một màn này có điều xem ra anh cũng không vui vẻ.

Cô gái nhỏ vốn đang ngồi trên sàn nhà kia đáng lẽ ra lúc này phải đang ở trên giường ngủ cùng anh, hai người dính nhau một chút, nói không chừng còn có thể…….

Lục Bách Sâm ho nhẹ một tiếng, thu hồi mọi suy nghĩ.

Anh yên lặng không lên tiếng ngồi xổm ở phía sau, nhìn đứa nhóc vẻ mặt hưởng thụ trong lòng cô, đột nhiên trong lòng anh xuất hiện cảm giác nguy cơ.

Một con mèo cũng có thể đoạt vợ của anh, nếu như có con, vậy thì còn lợi hại hơn nữa.

Vu Chi trêu chọc mèo đến vui vẻ, giữa cổ cô đột nhiên nhiều hơn vài phần ấm áp, cô quay đầu nhìn lại, liền thấy đôi con mắt của Lục Bách Sâm đang mỉm cười nhìn mình.

Vu Chi cũng nhìn anh cười, giọng nói vui vẻ: “Anh tỉnh rồi à?”

Lục Bách Sâm ừ một tiếng, anh đưa tay vén tóc cô ra sau tai, hỏi: “Sao không ngủ nhiều hơn một chút?”

Vu Chi quay đầu, tiếp tục trêu chọc mèo, thanh âm sung sướng nói: “Buổi sáng em đi vệ sinh, liền muốn đến liếc nó một cái, kết quả lại bị vẻ dễ thương của nó dụ dỗ, lập tức không còn mệt mỏi nữa rồi.”

Ngón tay của người đàn ông ở phía sau cọ xát vùng cổ của cô, anh dứt khoát cũng ngồi trên nền nhà, ôm cô vào trong lòng, vén tóc của cô lên, cằm anh đặt trên bả vai gầy yếu của cô, hai tay anh vuốt ve bên hông cô, thay cô nhẹ nhàng mát xa, anh dịu dàng hỏi: “Có mệt không em?”

Vu Chi cảm nhận được động tác mát xa của anh, nghe được lời này, gương mặt cô lập tức ửng đỏ, cô tức giận dùng khuỷu tay thúc ra sau.

“Biết rõ còn cố tình hỏi phải không.”

Tối hôm qua lúc cô đến thư phòng xem mèo, cô còn chưa kịp ôm nó một chút đã bị anh mạnh mẽ kéo về phòng ngủ, anh hận không thể tra tấn cô đến sáng.

“Mình về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”

Vu Chi thả lỏng người, dựa vào trước ngực anh lắc đầu: “Không cần, lát nữa em chuẩn bị một chút rồi đi làm, cứ ôm em vậy đi.”

Cứ như vậy, Lục Bách Sâm ôm Vu Chi, trong ngực Vu Chi ôm mèo nhỏ, hai người một mèo vậy mà lại đặc biệt hài hòa.

Vu Chi vẫn luôn tích cực đi làm, thế nhưng hôm nay cô lại có suy nghĩ giống như những người phải đi làm khác, không muốn đi làm.

Thấy sắp tới bảy giờ rưỡi, Lục Bách Sâm mạnh mẽ lấy đi mèo nhỏ trong lòng cô, cho vào lồng sắt.

Anh kéo Vu Chi từ trên sàn nhà dậy: “Đi thôi, đi rửa mặt.”

Vu Chi không tình nguyện bị anh kéo về phòng ngủ.

Trước kia Lục Bách Sâm đều bảy giờ rời giường, rửa mặt một cái, đi bộ một phòng trong viện, rồi lại trở về gọi Vu Chi dậy.

Hôm nay cô dậy sớm, hai người liền cùng nhau dùng toilet, đứng trước gương đánh răng rửa mặt.

Nhìn Lục Bách Sâm cạo râu khiến cho mặt anh dính đầy bọt biển, Vu Chi còn vui vẻ chụp cho anh hai bức ảnh dìm.

Cô vốn còn muốn thử cạo râu giúp anh, kết quả Lục Bách Sâm uy hiếp cô nói, nếu bây giờ cô cạo râu giúp anh, đợi lát nữa anh sẽ kẻ mắt giúp cô.

Nghe được lời này, Vu Chi lập tức thu tay lại.

Nói đùa, Lục Bách Sâm ngay cả đồ trang điểm cũng không nhận ra hết mà còn muốn kẻ mắt giúp cô, chắc cô cũng chẳng còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người ta.

Lúc Vu Chi đang trang điểm, Lục Bách Sâm từ nhà vệ sinh đi ra, anh đến bên cạnh cô, một tay đặt trên bàn.

Vu Chi vừa vẽ mắt vừa tự luyến nói: “Sâm ca, em có cảm giác, sau khi tăng cân, em càng ngày càng xinh đẹp hơn trước.”

Nói xong cô còn nhướn mày với anh, hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Lục Bách Sâm cười nâng mặt cô lên, trên dưới trái phải nhìn qua nhìn lại, nhân lúc cô không để ý, anh liền mổ xuống môi cô một cái: “Vẫn luôn rất xinh đẹp.”

Anh nói rất nghiêm túc, trong giọng nói trầm thấp còn mang theo ý cười yêu chiều.

Vu Chi vốn chỉ muốn mặt dày trêu chọc anh một chút, không ngờ lại bị anh trêu chọc lại.

Lục Bách Sâm buông lỏng cằm cô ra, ngón tay nhéo nhéo tai nhỏ hồng hồng của cô.

“Chuẩn bị nhanh lên, tám giờ rồi.”

Nói xong, anh cất bước đi đến phòng để quần áo, thay ra một bộ tây trang.

Chuẩn bị xong xuôi, khoảng tám giờ mười phút, hai người ngồi vào bàn ăn cơm.

Trên đường đi làm, điện thoại di động của Vu Chi đang ngồi ở ghế phụ đột nhiên kêu lên.

Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nghi hoặc nói: “A, sao Đan Đan lại gọi cho em sớm như vậy làm gì?”

Nói rồi cô liền nhận cuộc gọi, nghe được chuyện mà đầu kia nói xong, cô trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Hồi lâu sau, cô mới kinh ngạc lên tiếng: “Cậu có… có thai?”

Nghe được lời này, Lục Bách Sâm nghiêng đầu liếc mắt quét qua cô một cái, thấy cô ngoài sự kinh ngạc thì không có cảm xúc gì khác, anh liền tiếp tục lái xe.

Nghe được Tề Đan Đan nói muốn tổ chức hôn lễ vào tháng sau, Vu Chi lại một lần nữa sửng sốt.

“Cậu cái này…. quá bất ngờ rồi.”

Đầu tiên là đột nhiên yêu đương, sau đó là đột nhiên ở chung, bây giờ lại đột nhiên mang thai, đột nhiên kết hôn. (chị Đan làm việc có năng suất ghê, chất lượng quá, thật là đáo để =))))))))))))))

Vu Chi không thể không nghiêm túc hỏi một câu: “Đan Đan, cậu…. đã nghĩ kĩ rồi sao? Kết hôn chính là chuyện cả đời, cậu chỉ vì mang thai mới vội vã kết hôn sao?”

Tề Đan Đan ở đầu bên kia đang nằm trên sô pha, một tay cầm điện thoại, một tay cầm một quả táo lớn, cô nàng vừa gặm vừa nói.

“Ai nha, giọng điệu cậu khẩn trương như vậy làm gì? Lo lắng sau này Tào Cảnh Ngôn sẽ phụ bạc tớ à?”

Vu Chi bị hỏi cho nghẹn lời.

Nói thật thì, cô đúng là có chút lo lắng về chuyện này.

Tuy rằng cô quen biết Tào Cảnh Ngôn cũng đã năm sáu năm thời gian rồi, cô cảm thấy nhân phẩm, tính cách của anh chàng cũng không tệ lắm, nhưng đây sự nhìn nhận ở góc độ bạn bè mà thôi.

Nếu đứng ở vị trí bạn gái, Vu Chi cảm thấy anh chàng có chút đào hoa, ham chơi, thường xuyên cùng bạn dạo quán bar, ktv, hơn nữa còn đối với các nữ sinh khác luôn lưu lại ba phần tình cảm, cô thật đúng là lo lắng sau này những cô gái đó sẽ tìm đến Đan Đan gây phiền toái.

Lúc trước khi biết Đan Đan cùng anh chàng yêu đương, hay khi hai người đã ở chung.

Làm bạn của cả hai người, Vu Chi cũng không thể nói thêm cái gì, dùng gậy đánh uyên ương, chia rẽ đôi bên càng không phải người.

Cô chỉ có thể nhắc nhở Đan Đan phải thử Tào Cảnh Ngôn nhiều một chút, thấy anh chàng không tệ, là một người bạn trai đáng tin cậy, lúc ấy hãy bắt đầu đưa tình cảm vào.

Không ngờ… bây giờ tốc độ của hai người kia còn nhanh hơn cô một bước.

Tề Đan Đan cất lời đánh gãy dòng suy nghĩ của cô: “Không phải lúc trước cậu đã nói rồi sao, không cần phải nghe đàn ông nói gì.”

Vu Chi: ………..

Lời này, trước đó là cô nói Lục Bách Sâm.

“Tuy rằng bọn tớ yêu đương chưa đến mấy tháng, nhưng bọn tớ quen biết đã mấy chục năm rồi, tính cách anh ấy như thế nào, tớ vẫn được coi như là hiểu, sau khi ở bên cạnh tớ, anh ấy đã cắt đứt mọi liên lạc với các cô gái khác rồi, tớ biết là cậu lo lắng tính tình tớ tùy tiện, sợ tớ bị lừa.”

“Đúng rồi, buổi chiều tớ cùng Sở Nguyệt đến nhà cậu, dạy cậu nuôi mèo như thế nào, tớ cũng thuận tiện đến lấy chút kinh nghiệm của cậu luôn.”

Vu Chi nghi hoặc: “Hả? Lấy kinh nghiệm gì?”

“Chính là kinh nghiệm giữ chồng như thế nào nha, cậu làm thế nào khiến cho Sâm ca đối với cậu khăng khăng một mực, một người trăm ngàn sủng ái ấy.”

Vu Chi bị cô nàng nói cho nghẹn lời, gương mặt đỏ bừng.

Lục Bách Sâm ở bên cạnh, cô lại không tiện nói nhiều hơn điều gì, chỉ có thể nói buổi chiều gặp, ngắt điện thoại.

Cô thở phào một hơi, ổn định tâm tình rồi nói với Lục Bách Sâm: “Sâm ca, Đan Đan muốn kết hôn.”

“Định xong ngày chưa?”

“Cuối tháng sau.”

“Ừ.”

Vu Chi mơ hồ: “Sao anh không kinh ngạc một chút nào thế?”

Lục Bách Sâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Tại sao phải kinh ngạc?”

“Cô ấy yêu đương với Tào Cảnh Ngôn mới được mấy tháng, có phải là quá nhanh rồi không?”

“Trước kia lúc anh vừa mới theo đuổi được em liền muốn kết hôn rồi.”

“……”

Năm giờ rưỡi chiều:

Vừa tan làm, Vu Chi liền thúc giục Lục Bách Sâm nhanh chóng về nhà, cô vừa vào cửa liền đổi giày rồi lập tức chạy lên lầu, Lục Bách Sâm thấy vậy chỉ biết nhíu mày.

Anh đi công tác một hai tháng cũng không thấy cô tích cực như vậy đối với mình.

Không đến mấy phút sau, Tề Đan Đan vùng La Sở Nguyệt cũng đã đi tới.

Lúc đầu tâm tư của Vu Chi cùng La Sở Nguyệt còn đặt trên con mèo nhỏ, La Sở Nguyệt nói một vài điều cần chú ý, Vu Chi lấy giấy bút nghiêm túc ghi chú lại.

Ba cô gái ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Lục Bách Sâm không có chuyện gì để làm, liền thay một bộ quần áo thoải mái đi ra ngoài mua chút trái cây và đồ ăn vặt về cho các cô, sau đó anh lại đi lên lầu.

Lục Bách Sâm vừa đóng cửa phòng ngủ lại, Tề Đan Đan liền đá đá vào chân Vu Chi, vẻ mặt cô nàng ái muội trêu chọc nói: “Ai, Tiểu Chi, ngày hôm qua hai người chơi cũng đủ mạnh nha.”

Vu Chi đang vội vàng ghi chép, trong lúc nhất thời cô không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tề Đan Đan chỉ chỉ cổ của cô, cô nàng nhướn mày với cô.

Vu Chi lập tức hiểu được tại sao, một tay cô che kín cổ, cô giả vờ trấn định nói: “Không phải cậu chưa từng thấy qua, đừng có làm ầm lên như vậy.”

Tề Đan Đan cho cô một cái nhìn xem thường: “Tớ không phải nói cậu, tớ nói vết dâu tây trên cổ Sâm ca.”

“Dấu hôn trên cổ cậu tớ không hiếm lạ gì, nhưng dâu tây trên cổ Sâm ca vẫn là lần đầu tiên thấy, vừa rồi anh ấy mặc tây trang tớ chưa nhìn thấy, giờ đổi quần áo tớ mới nhìn đến.”

La Sở Nguyệt liếc xéo cô nàng một cái: “Cậu đủ rồi đấy, cũng đã mang thai rồi mà vẫn còn muốn chơi lưu manh, chuyện vợ chồng son nhà người ta, cậu tò mò cái gì.”

Vu Chi nhân cơ hội chuyển chủ đề.

Nói đến dấu hôn trên cổ Lục Bách Sâm, là do cô hôn ra tối hôm qua.

Trước kia đều là Lục Bách Sâm đè cô dưới thân, trêu chọc khiến cô không chịu được, cả người mềm nhũn như một vũng nước.

Ngày hôm qua cô chơi xấu cưỡi lên người anh, học dáng vẻ của anh chọc lửa.

Nhìn anh bị trêu đùa khiến đôi mắt phiếm hồng, hầu kết kích động, cô liền không nhịn được, muốn tạo dấu ấn trên cổ của anh, cô hôn rất lâu mới tạo được một dấu dâu tây như vậy, hôn đến nỗi miệng cô tê rần.

Cô còn thuận miệng oán giận anh một câu da dày thịt béo.

Còn bởi vì chuyện này mà cô bị Lục Bách Sâm cười nhạo một trận đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi