TÔI NGHI NGỜ ÔNG XÃ NGOẠI TÌNH

Nói cách dưỡng mèo như thế nào xong, ba người bắt đầu nghiêm túc thảo luận về chuyện kết hôn của Tề Đan Đan.

Giữa ba người các cô, muốn nói đến kinh nghiệm kết hôn cũng chỉ có Vu Chi.

Ba người mỗi người chiếm một chiếc sô pha, Vu Chi ngồi trên chiếc sô pha ở giữa, có chút chột dạ nhìn hai người còn lại.

“Các cậu…. muốn hỏi cái gì?”

“Cuộc sống sau khi kết hôn của cậu thế nào?”

Vu Chi cho Tề Đan Đan một cái nhìn xem thường: “Chúng ta ở cùng một tiểu khu, lại quen biết lâu như vậy, cậu vẫn còn hỏi những vấn đề thiểu năng đến vậy được sao.”

“Khụ khụ.” Tề Đan Đan ho khan một tiếng: “Đây không phải là mở đầu bằng câu hỏi đơn giản trước sao.”

Vu Chi nghĩ một chút, nót: “À… chỉ có thể nói thế này, ba năm kết hôn, không dưới một trăm lần tớ có ý muốn ly hôn.”

“……..”

“……..”

Vu Chi nói xong, hai cô gái đều có vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

Trong đó Tề Đan Đan còn nhướn mày với cô.

Vu Chi không hiểu cô nàng có ý gì, cô còn ngây ngốc hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Tề Đan Đan đỡ trán, dáng vẻ không muốn để ý đến cô nữa.

Lúc này, La Sở Nguyệt ngồi đối diện Vu Chi ho nhẹ một tiếng, cô ấy cúi đầu cắn răng lẩm bẩm: “Tiểu Chi, chồng cậu ở sau lưng cậu kìa.”

Vu Chi nghe được lời này lập tức quay đầu lại, cô nhìn về phía cầu thang cách đó không xa, Lục Bách Sâm đứng trên bậc thang chính diện, gương mặt anh vô cảm nhìn cô.

Ách ………. thật là xấu hổ đúng không?

Vu Chi dựa vào lưng sô pha, cô hướng về phía Lục Bách Sâm ngây ngô cười, giải thích nói: “Ba người bọn em nói đùa thôi.”

Lục Bách Sâm bưng li nước tiếp tục đi xuống cầu thang, anh chẳng nói chẳng rằng rót nước vào li.

Hai người Tề Đan Đan và La Sở Nguyệt mang vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, thậm chí hai cô nàng còn che miệng cười.

Vu Chi trợn mắt liếc qua Tề Đan Đan, cô nhỏ giọng oán trách: “Cậu nói xem tại sao cứ nhất định phải hỏi cái vấn đề này vậy hả.”

Tề Đan Đan làm vẻ mặt ‘chuyện này không thể trách tôi’: “Tớ thấy cậu với Sâm ca ân ái như vậy, ai ngờ cậu sẽ nói ra những lời như thế.”

“……..” lời cô nói chính là thật, làm gì có đôi vợ chồng nào mà ngày nào cũng ân ái, không hề cãi nhau chứ.

Lúc cãi nhau, cảm xúc bùng nổ, sẽ nghĩ đến việc ly hôn.

“Ai a.”

Trong lúc cô đang chửi thầm, cái gáy liền bị vỗ một cái, phía sau truyền đến giọng nói cảnh cáo của người đàn ông: “Còn nói bậy anh sẽ mang mèo đi tặng cho người khác.”

Vừa nói đến tặng mèo cho người khác, Vu Chi liền nóng nảy, cô quay đầu dựa sát vào lưng ghế sô pha, hô to: “Đừng nha, em sai rồi mà, ca ca.”

Mà người đàn ông được xin lỗi đã cất bước đi tới chân cầu thang.

Nghe được những lời cô nói, đầu cũng chẳng quay lại một chút.

Vu Chi lại hô lên với bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông: “Sau khi kết hôn tôi phát hiện ra, chồng của mình là giỏi nhất, vừa cao lại đẹp trai, còn đối xử với tôi rất tốt, tôi muốn ở bên anh ấy suốt đời!”

Tề Đan Đan: ………..

La Sở Nguyệt: ………….

Người đàn ông vẫn không quay đầu lại đi lên cầu thang, anh cũng không thèm để ý cô nhưng nghe được những lời trái lương tâm này, khóe miệng anh vẫn vô thức nhếch lên.

Tề Đan Đan chờ đến khi cửa phòng trên tầng hai đóng lại, cô nàng nhịn không được ghét bỏ nói: “Cậu có thể có tiền đồ hơn một chút được không, đồ hèn.”

Vu Chi ngạo kiều nâng cằm hừ lạnh một tiếng: “Hừ, người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết.”

“Thôi đi, cậu thì làm được chuyện lớn gì.”

Lúc này La Sở Nguyệt ngồi ở một bên nhịn không được chen mồm nói: “Cậu thôi đi, cậu còn mặt mũi để nói Tiểu Chi sao, vừa rồi cậu còn hèn hơn cả cậu ấy.”

Tề Đan Đan ngượng ngùng nói: “Tớ vẫn luôn sợ Sâm ca mà, các cậu cũng không phải không biết.”

Cô ấy vừa nói xong, chuông cửa nhà Vu Chi liền vang lên.

Dì Dương mở cửa liền thấy Tào Cảnh Ngôn đổi giày đi đến.

“Ba người các em đang nói các gì vậy.”

Vu Chi cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh tới đón Đan Đan.” Nói rồi, anh chàng ngồi xuống bên cạnh Tề Đan Đan: “Bên ngoài đã tối rồi, để cô ấy về một mình anh không yên tâm.”

La Sở Nguyệt: ……….

Hôm nay cô ấy đã đắc tội với ai, tại sao cứ nhất định phải nhét cơm chó cho cô ấy.

Lúc Tề Đan Đan nói chuyện với Tào Cảnh Ngôn, giọng cô nàng nhu hòa đi không ít: “Không phải anh tan ca lúc 5 giờ à? Sao bây giờ mới về.”

“A, người ở công ty tổ chức hôn lễ tìm anh, anh bàn chút chuyện với họ nên về trễ.”

Nói rồi, tay anh chàng xoa xoa trên bụng của Tề Đan Đan: “Hôm nay có khó chịu không?”

Thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì mà dính nhau, La Sở Nguyệt chịu không được ho khan một tiếng: “Hai người các cậu đủ rồi nha, tớ với Tiểu Chi vẫn còn ở đây đấy, có thể quan tâm đến tâm trạng của tớ, người phụ nữ duy nhất độc thân ở đây được không.”

Tào Cảnh Ngôn cười ha ha hai tiếng.

“Anh đây không phải là do một ngày không gặp nên nhớ vợ sao.”

Vu Chi cùng La Sở Nguyệt đồng thời làm biểu cảm chua rụng răng.

Lúc đầu Vu Chi còn muốn giữ bọn họ lại ăn tối, kết quả Tề Đan Đan vì dáng người mà đã bắt đầu ăn cơm dinh dưỡng dành riêng cho phụ nữ có thai, La Sở Nguyệt nói bảo mẫu ở nhà đã chuẩn bị xong rồi.

Cứ như vậy, cả ba người cùng nhau rời đi.

Căn phòng khách vốn vô cùng náo nhiệt giờ chỉ còn lại một mình Vu Chi.

Cô ngồi trên ghế sô pha cũng nhàm chán nên liền chạy chậm lên lầu, đi vào thư phòng.

Tối đến, Vu Chi lại chọc giận luôn cả Lục Bách Sâm vẫn luôn tốt tính.

Hai người ngồi giằng co với nhau ở trên giường.

Nhìn Vu Chi ôm vật nhỏ ở trong tay, Lục Bách Sâm chỉ cảm thấy gân xanh bên thái dương đang giật đùng đùng.

“Thả nó đi.” Anh cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, giọng điệu cũng phải thật bình tĩnh.

Vu Chi ngồi ở cuối giường, đầu lắc như trống bỏi.

“Mèo của Sở Nguyệt cũng được ngủ trên giường cùng cô ấy, tại sao anh lại không đồng ý chứ?”

“Nó rụng lông, hơn nữa còn bẩn.”

“Nó không bẩn, anh nhìn xem nó đáng yêu như thế nào này, hơn nữa nó ngủ trong lòng em, em sẽ không để nó chạm đến anh.”

Nói rồi, Vu Chi cầm lấy con búp bê vải ở cuối giường đặt giữa hai người: “Nếu không thì, giữa chúng ta vẽ một đường danh giới, anh ngủ bên kia, em cùng với Sâu Nhỏ ngủ ở bên này.”

Lục Bách Sâm nghe được những lời này càng thêm tức giận, anh cầm lấy con búp bê vải, vung tay ném nó tới chiếc ghế sô pha cách đó không xa: “Không được.”

Vu Chi vẫn là tính cách không chịu thua, cô cố gắng hết sức thuyết phục anh: “Sở Nguyệt nói, mèo nhỏ mới vừa thay đổi hoàn cảnh sống sẽ không thích ứng kịp, em làm chủ thì hẳn là phải quan tâm nó, cho nó cảm giác an toàn.”

Lục Bách Sâm vẫn như cũ từ chối: “Không được.”

Vu Chi ngồi xếp bằng ở đuôi giường,Lục Bách Sâm ngồi đối diện cô, giữa hai người cách nhau gần nửa mét.

Lúc này hai người giống như hai đứa nhóc vậy, cứ thế mà giằng co.

Vu Chi cảm thấy rất tủi thân, bình thường cô chỉ làm nũng một chút là Lục Bách Sâm sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay anh dù một chút cũng không thay đổii.

Nghĩ như vậy, cô dứt khoát ôm mèo vào ngực rồi xuống giường.

Lục Bách Sâm nhíu mày: “Em đi đâu?”

Vu Chi hậm hực nói: “Đi phòng ngủ phụ.”

Nói xong, cô “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Lục Bách Sâm: ………..

Anh là một người sống to lù lù ở đây, chẳng lẽ ôm còn không thoải mái bằng một con mèo hay sao?

Thật là tức chết đi được.

Hai người đều giận dỗi, ai cũng không chịu lùi bước nhượng bộ, chỉ có thể chiến tranh lạnh.

Vu Chi thấy mèo nhà người khác có thể chạy loạn khắc nơi trong nhà mà không bị kiểm soát.

Nhưng Lục Bách Sâm lại quy định, không cho mèo con vào phòng ngủ, không chó nó nằm sô pha, anh muốn mang lồng sắt của nó từ trong thư phòng ra ngoài, không cho ……

Đủ loại quy định.

Lúc này, Lục Bách Sâm vô cùng hối hận vì đã mua con mèo này về cho cô.

Nó dường như chiếm cứ toàn bộ thời gian sau khi Vu Chi về đến nhà, bây giờ ngay cả buổi tối đi ngủ, Vu Chi cũng tình nguyện lựa chọn ngủ cùng mèo.

Vấn đề này, Lục Bách Sâm cảm thấy cực kì nghiêm trọng, cần thiết phải cho cô nhận ra được sai lầm của mình.

Hai người đều cảm thấy đối phương sai, vậy mà lại chiến tranh lạnh tận ba ngày.

Hôm nay là thứ bảy, Vu Chi bị Tề Đan Đan kéo ra ngoài giúp đỡ chọn đồ đạc phải dùng cho hôn lễ.

Buổi chiều sau khi trở về, cô thấy Lục Bách Sâm ngồi trên sô pha, anh cúi đầu, không biết đang làm gì, Vu Chi ở sau lưng anh không phát ra tiếng động làm mặt quỷ.

Sau đó cô lên lầu, nhưng chỉ một lúc sau cô đã hoang mang rối loạn từ trong thư phòng chạy ra.

Cô ghé vào trên tay vịn cầu thang, hỏi Lục Bách Sâm: “Lục Bách Sâm, mèo của em đâu?”

Đây là lời đầu tiên Vu Chi nói với anh suốt ba ngày vừa qua, kết quả lại là gọi cả tên lẫn họ rồi chất vấn.

Lục Bách Sâm quay đầu nhìn thoáng qua cô ở trên lầu, không nói gì, mặt anh không cảm xúc lại quay đầu trở về.

Vu Chi nóng nảy, vẫn không ngừng gọi: “Sâu”

Trong lòng cô cầu nguyện, mong là do buổi sáng cô quên đóng cửa lồng sát, Sâu nghịch ngợm chạy ra ngoài, chứ không phải do Lục Bách Sâm đuổi mèo của cô đi.

Vu Chi tưởng tượng đến việc thật vất vả mới có được mèo mà lại có khả năng bị anh mang tặng cho người khác, cảm xúc vẫn luôn dồn nén lập tức bùng nổ, nước mắt của cô rào rào rơi xuống.

Người đàn ông ngồi trên sô pha nghe được âm thanh nức nở truyền đến, anh vừa quay đầu liền thấy Vu Chi vừa xuống lầu tìm kiếm khắp nơi, vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Lục Bách Sâm vốn còn ngạo kiều không thèm để ý tới cô, giờ đây lập tức không còn cốt khí.

“Qua đây.” Lục Bách Sâm nói với cô.

Vu Chi đứng ở phòng khách cách đó không xa, vẻ mặt cô không hề vui vẻ, trừng mắt với anh, giọng điệu nghẹn ngào: “Có phải anh mang Sâu đi tặng cho người khách rồi không?”

“Meo ~.”

Không đợi Lục Bách Sâm mở miệng, trong phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu, hơn nữa âm thanh còn quanh quẩn bên người Lục Bách Sâm.

Vu Chi nghe được lập tức chạy chậm đến bên cạnh sô ha, vòng qua sô pha liền thấy con nhóc đang dựa vào trên đùi Lục Bách Sâm.

Thấy lúc ôm nó, Lục Bách Sâm còn đặc biệt lót một chiếc khăn lông màu trắng, cô bật cười thành tiếng.

Vu Chi đến bên cạnh anh, ngồi xuống, nhỏ giọng nói câu: “Em xin lỗi.”

Vừa rồi là cô hiểu lầm anh.

Lục Bách Sâm coi như không nghe thấy, anh tiếp tục đưa tay vuốt ve mèo nhỏ.

Vu Chi thấy anh không để ý tới mình, cô thật cẩn thận vương hai ngón tay bắt lấy góc áo của anh: “Sâm ca, anh thật tốt.”

Hóa ra anh không thích động vật rụng lông như vậy mà lại có thể vì cô mà tiếp nhận như thế.

Lục Bách Sâm đem mèo nhỏ đưa tới trong lòng ngực cô, lấy khăn lông từ trên đùi ra, anh cái gì cũng không nói, đứng lên chuẩn bị lên lầu.

Vu Chi nhanh chóng đặt mèo xuống sô pha, cô cười cười tiến đến trước mặt Lục Bách Sâm, bắt lấy hai cánh tay anh lắc qua lắc lại, cô làm nũng nói: “Sâm ca, anh đừng tức giận.”

“Vừa rồi là em sốt ruột quá nên mới hỏi anh một câu.”

“Sâm ca ~.”

Lục Bách Sâm vẫn như cũ không nói lời nào, Vu Chi dứt khoát chơi xấu, cô trực tiếp ôm lấy vòng eo tinh tế của anh: “Sâm ca, anh nhìn em đi, xem trong mắt em có cái gì.?”

Lục Bách Sâm tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn theo bản năng nhìn hướng về phía đôi mắt của cô.

Vu Chi ba hoa nói: “Đều là bong bóng hồng của em đổi với anh đó, Sâm ca, vừa rồi tư thế ôm mèo của anh thật là đẹp trai nha.”

Lục Bách Sâm thật sự không chịu nổi: “Đừng nói nữa.”

“Anh rốt cuộc chịu nói chuyện rồi?” Vu Chi nhướng mày hỏi.

Vu Chi tuy rằng tính cách cố chấp, nhưng cô không phải là người mang thù.

Thật ra cô đã sớm không còn tức giận nữa, vẫn luôn làm căng với Lục Bách Sâm chỉ là bởi vì không kéo được mặt mũi.

Bây giờ thấy Lục Bách Sâm cho bậc thang, cô đương nhiên phải bước xuống.

“Vừa rồi em còn tưởng rằng Sâm ca tức giận nên mang Sâu đi tặng cho người ta mất.”

“Nếu thật sự làm như vậy, anh còn có thể tồn tại sao?”

“Em nào có khủng bố như vậy chứ.” Vu Chi đỏ mặt biện minh.

Lục Bách Sâm hừ nhẹ: “Coi như anh đã thấy rõ địa vị trong nhà của mình.”

Người không bằng mèo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi