Ăn cơm tối xong, Lục Bách Sâm ở trong thư phòng họp video cùng nhân viên đi công tác ở nước ngoài, thảo luận vấn đề của công ty.
Vu Chi âm thầm dọn chỗ của mèo trong thư phòng ra ngoài.
Nửa giờ sau, Lục Bách Sâm làm xong việc, anh ra khỏi thư phòng, anh đứng ở phòng khách nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Vu Chi đâu, anh đang định mở miệng hỏi dì Dương rằng Vu Chi đi chỗ nào.
Cửa lớn liền lách cách một tiếng mở ra, Vu Chi thở hổn hển kéo theo một chiếc rương hình chữ nhật cao bằng nửa thân người từ ngoài cửa bước vào.
Không đợi Vu Chi mở miệng cầu cứu, Lục Bách Sâm đã bước nhanh đi qua, anh nhận lấy cái rương trong tay cô, cảm thấy đồ vật trong rương phải nặng đến 20-30 kg, anh cau mày hỏi: “Trong này có gì?”
Vu Chi đứng trước chỗ thay giày ngay lối vào, cô thở hổn hển nói: “Em mua hàng rào cho mèo.”
“Em mua cái này làm gì?”
“Không phải anh không thích Sâu sao, em thấy từ lúc nó tới anh đều không vào thư phòng làm việc nữa, nên em muốn chuyển nó xuống dưới.”
Lục Bách Sâm khó hiểu: “Không phải em chuẩn bị cho nó chạy khắp phòng sao?”
Vu Chi giận dữ liếc anh một cái: “Nhưng anh không thích mà.”
Nghe được lời này, Lục Bách Sâm lập tức hiểu được ý của cô, khóe miệng anh gợi lên thành một nụ cười, yêu chiều xoa xoa đầu cô.
Vu Chi dùng hai mặt hàng rào vây lại mấy mét vuông trong góc phòng khách.
Hàng rào cao 1m5, trong khoảng thời gian một tháng sắp tới, Sâu sẽ không nhảy ra ngoài được.
Ở trong đó, Vu Chi còn đặt một nhà cây cho mèo, cát mèo, các loại đồ ăn cho mèo, giống như một biệt thự mini giành cho Sâu vậy.
Sắp xếp xong, Vu Chi đứng lên thở dài một hơi, cô chỉ vào hàng rào đối diện, nói với người đàn ông bên cạnh: “Về sau chỗ này chính là địa bàn của nó.”
Rồi cô lại vung tay hướng về phía phòng khách: “Toàn bộ phần còn lại của biệt thự là địa bàn của anh.”
Lục Bách Sâm nhìn cô cười thầm.
Bận rộn xong, Vu Chi đi về phòng tắm rửa, sau khi dưỡng da xong, cô liền sà vào lòng Lục Bách Sâm, hai người ôm nhau xem TV.
Trong màn hình đang chiếu đến cảnh một đôi vợ chồng mới cưới, hai người lúc nào cũng dính lấy nhau.
Ngay cả khi người phụ nữ nấu cơm, người đàn ông cũng sẽ ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Lúc ăn cơm, người phụ nữ sẽ hỏi anh ta cảm thấy thế nào.
Người đàn ông mang vẻ mặt thỏa mãn, nói rằng ăn rất ngon.
Anh ta còn nói, chỉ cần ăn cơm cô ấy nấu, anh ta liền có cảm giác cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thỏa mãn.
Vu Chi xem đến cảnh này, cô lắc lắc ngón tay của Lục Bách Sâm, hỏi: “Sâm ca, em cũng nấu cơm cho anh ăn nhé.”
Lục Bách Sâm nhìn cô một cái, sau đó yên lặng quay đầu về phía màn hình TV.
Thấy được phản ứng này của anh, Vu Chi ‘phụt’ một tiếng, bật cười.
“Ai nha, em sẽ không giống như lần trước nữa đâu, lần này em cùng dì Dương học cho tốt rồi mới làm cho anh ăn.”
Lục Bách Sâm vẫn không nói lời nào.
Xem như là từ chối trong im lặng đi.
Ngày chủ nhật tiếp theo, Vu Chi rời giường từ sớm, cô rửa qua mặt mũi, sau đó qua loa buộc lại mái tóc, nhìn dì Dương đang bận rộn trong bếp, cô đứng ở bên cạnh yên lặng học tập, thỉnh thoảng còn ra tay giúp đỡ.
Dì Dương còn hoang mang lôi cô ra đánh giá từ trên xuống dưới một lần, hỏi: “Sao Tiểu Chi lại muốn học nấu cơm vậy?”
Vu Chi ngượng ngùng gãi gãi đầu, cô nhìn ra ngoài phòng bếp, nói: “Sâm ca vì con mà phải bắt đầu tiếp xúc với mèo, con cảm thấy con cũng nên làm gì đó cho anh ấy.”
Dì Dương nghe xong vui mừng gật gật đầu: “Hai người các con, lúc không cãi nhau thì keo sơn gắn bó, cãi nhau một cái là lại chiến tranh lạnh, cũng không biết giới trẻ các con nghĩ cái gì nữa, có việc gì hai đứa phải nói chuyện cho đàng hoàng chứ.”
Vu Chi ngượng ngùng lè lưỡi: “Không phải là tại nóng giận thì dễ mất kiểm soát sao.”
“Bảy, tám năm trước, khi dì còn làm bảo mẫu ở Lục gia, dì thực sự rất ít khi nhìn thấy cậu Lục phát giận vì bất cứ chuyện gì, mãi đến khi con gả vào đây, dì mới thấy con chỉ cần tùy tiện nói một vài câu là có thể chọc cho cậu ấy tức điên lên, thế mới thấy được cậu ấy quan tâm con nhiều như thế nào.”
Vu Chi bĩu môi không phục nói: “Con cũng rất quan tâm đến anh ấy mà.”
Dì Dương bật cười thành tiếng, đưa tay chọc chọc cái trán của cô: “Con bé ngốc này, dì đương nhiên thấy được con quan tâm cậu ấy, nếu không để ý thì ai lại cố gắng muốn sinh con cho cậu ấy như vậy chứ, thật ra mọi chuyện con làm cậu Lục đều nhìn thấy cả.”
Nói xong, bà còn nhỏ giọng: “Sáng nay cậu Lục còn đặc biệt đi xuống đây dặn dì để ý nhiều một chút, để con cắt rau đừng cắt vào tay, xào rau đừng xào với dầu, con không thấy được dáng vẻ của cậu ấy lúc đó khẩn trương thế nào đâu.”
Vu Chi nghe vậy, khóe miệng cô vô thức nhếch lên, bộ dáng cô gái nhỏ mang vẻ mặt hạnh phúc.
Dì Dương nhìn hai người vào hai ngày trước còn giận dỗi nhau, thở dài một hơi, thật đúng là người trẻ tuổi ~
Vu Chi học nấu cơm vô cùng nghiêm túc, nhưng món trứng rán đầu tiên vẫn chưa nắm chắc nhiệt độ, khiến cho cả món ăn mang màu sắc đen tuyền.
Vu Chi bỏ trứng gà ra đĩa, cô chiên lại một lần nữa, dì Dương ở bên cạnh chỉ đạo.
Chiên liên tiếp bốn năm quả, vẫn không ra được một tác phẩm hoàn mỹ, mắt thấy sắp tới 8 giờ, Lục Bách Sâm còn đang ngồi ở phòng khách chờ bữa sáng, Vu Chi dứt khoát lấy ra hai quả trứng được chiên tương đối đẹp đặt ra đĩa, cô cắt vài miếng chân giò hun khói, nướng bánh mì, hoa quả, mứt hoa quả, cháo gạo kê,…..
Một bữa sáng đơn giản, Vu Chi phải làm hơn một giờ đồng hồ.
Lúc Lục Bách Sâm ngồi xuống bàn ăn, còn thấy được trên trán Vu Chi là một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy được là cô thực sự đặt hết tâm huyết.
“Anh mau nếm thử xem thế nào?”
Lục Bách Sâm cắn thử một miếng trứng rán, không có chút mùi vị gì, có điều anh vẫn gật đầu khen ngợi: “Ăn ngon.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vu Chi liền sáng lên, cô nở nụ cười như ánh trăng non: “Thật vui quá.”
Lục Bách Sâm bị dáng vẻ cười ngây ngô của cô cảm nhiễm, anh cũng nở nụ cười, tiếp tục ăn sáng, mới vừa ăn đến miếng thứ ba, cả người anh đột nhiên run lên, nhưng anh rất nhanh làm bộ như không có việc gì mà nuốt đồ ăn xuống, anh bưng nước ấm bên cạnh lên uống một ngụm.
Bảo sao hai miếng trước ăn không có vị gì, tất cả muối đều tập trung ở giữa, mặn quá …..
Vu Chi căn bản không phát hiện ra Lục Bách Sâm khác thường, bởi vì cô vừa mới ăn trúng một miếng vỏ trứng.
Cô thở dài một tiếng ở trong lòng: Thật là một bữa sáng thất bại.
Có điều từ trước đến nay, Vu Chi đều không phải là một người dễ từ bỏ.
Sau khi ăn sáng xong cô lại tiếp tục chui vào phòng bếp, Lục Bách Sâm ngồi ở phòng khách xem TV, nghe được được tiếng động leng keng lạch cạch trong phòng bếp, tim anh cũng bị nhấc lên theo.
Không lâu sau, Vu Chi kêu lên một tiếng ông xã, Lục Bách Sâm lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía phòng bếp.
Anh vừa mở cửa kính phòng bếp ra, liền thấy, bên trong …….. là một đống hỗn độn.
Vu Chi cầm xẻng lật đứng sát vách tường, vẻ mặt kinh hoàng hoang mang nhìn nồi rau xào cách đó không xa đang bốc lên ngọn lửa lớn.
Lục Bách Sâm nhanh chóng cầm lấy nắp nồi đi đến, dáng vẻ của anh không có một chút nào hoảng loạn, dập tắt ngọn lửa, tắt bếp.
Anh nhìn bộ dáng Vu Chi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi.”
Phòng bếp thực sự không thích hợp với cô.
Vu Chi vội vàng giải thích: “Em từng bước từng bước một làm theo lời dì Dương nói, không hiểu tại sao nồi lại cháy.”
Lục Bách Sâm nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, anh cũng không dám nhiều lời.
Anh lấy cái xẻng lật trong tay cô đặt lên trên bàn, nắm tay cô đi ra khỏi phòng bếp.
“Trong nhà có bảo mẫu rồi, em đừng lộn xộn nữa.”
Vu Chi tự biết mình đuối lí, cũng không dám phản bác.
Cô để Lục Bách Sâm tháo tạp dề trên người mình xuống.
Lần này phòng bếp bị cháy, mỗi lần sau đó khi Vu Chi vào bếp đều sẽ bị Lục Bách Sâm lôi ra ngoài dạy dỗ.
Không còn cách nào khách, cô buộc phải ngoan ngoãn mấy ngày liền.
Mãi đến hôm nay là thứ tư, Lục Bách Sâm phải đi công tác một tuần.
Lúc gần đi anh cứ mãi dặn dò cô không được chạy loạn trong nhà bếp, trên đường đi làm phải chú ý an toàn, nếu tan tầm quá muộn phải để cho tài xế của ba đón về.
Vu Chi mang vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt là biểu cảm luyến tiếc không muốn để anh đi.
Nhưng chờ khi Lục Bách Sâm vừa đi, cô liền hoan hô một tiếng, chui vào phòng bếp.
Dì Dương muốn ngăn cản cũng không được, còn bị Vu Chi cảnh cáo, đe dọa không được nói cho Lục Bách Sâm, tránh cho anh lo lắng không thể yên tâm công tác được, nếu anh tổn thất thì chính là mất đi hợp đồng mấy trăm triệu, khiến dì Dương sợ tới mức vội vàng lắc đầu đồng ý sẽ không nói cho anh.
Trong đó, Vu Chi đã dành cả ngày thứ bảy, chủ nhật ở trong nhà bếp.
Chờ đến thứ năm Lục Bách Sâm trở về, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn tỏa ra từ trong nhà.
Vu Chi ngồi trên bàn ăn, đôi tay chống cằm, trên người là bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt, mái tóc vẫn còn hơi ẩm thả sau người, hiển nhiên là cô vừa tắm xong.
Đúng lúc Lục Bách Sâm đang đói bụng, anh rửa tay xong ngồi xuống bàn ăn, bưng bát cơm lên.
Vu Chi cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm của anh, hỏi: “Ăn ngon không?”
Lục Bách Sâm gật đầu: “Ừ, ăn ngon.”
Lúc này Vu Chi mới nói: “Bữa cơm này em làm đấy.”
Thấy trên gương mặt không cảm xúc của Lục Bách Sâm xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, Vu Chi liền nâng cằm, vẻ mặt đắc ý.
Lục Bách Sâm lập tức nhăn mày, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần: “Em có bị thương chỗ nào không?”
Vu Chi giấu đôi tay phía dưới bàn ăn, cô lắc đầu: “Không có.”
Ăn xong một cơm này, Vu Chi vẫn luôn ngây ngô cười nhìn Lục Bách Sâm.
Thì ra khi nhìn người khác ăn cơm mình làm lại có cảm giác thỏa mãn đến vậy.
Cơm tối qua đi, Lục Bách Sâm lên lầu tắm rửa, đổi một bộ quần áo thoải mái.
Buổi sáng mở họp, buổi chiều ngồi máy bay về, nói thật, Lục Bách Sâm có chút mệt mỏi.
Lúc này chuyện tốt nhất để làm chính là ôm vợ mình ngủ một giấc.
Tuy rằng đi công tác một tuần, mỗi ngày hai người đều sẽ gọi điện thoại cho nhau.
Nhưng nào có được sự an tâm và thỏa mãn khi được ôm người thật vào lòng chứ.
Vu Chi ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ chơi game, đằng sau đột nhiên có một đôi tay vươn đến, một bàn tay to vòng lấy eo cô, một tay luồn qua chỗ cẳng chân cô, anh trực tiếp bế cô lên.
Vu Chi không hề phòng bị, hô lên một tiếng, đôi tay theo bản năng ôm vòng lấy cổ anh.
Lục Bách Sâm vừa bế cô lên, anh liền ngạc nhiên nhướn mày: “Em tăng cân?”
Nghe được lời này, Vu Chi kích động gật đầu, cô giống như đang tranh công, nói: “Đúng vậy, bây giờ em đã 94 cân (47 kg) rồi!”
“Giỏi quá.”
Lục Bách Sâm ôm cô vào trong ngực, ngửi mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc trên người cô, khen ngợi.
Bị Lục Bách Sâm ném lên giường, Vu Chi xốc áo ngủ lên, khoe bụng với anh: “Sâm ca, mau xem dây áo của em này.”
Con ngươi của Lục Bách Sâm tối sầm lại.
Vu Chi thấy được dục vọng sâu trong ánh mắt anh, cô lộ ra nụ cười đắc ý, trực tiếp ngồi lên người anh, cô ưỡn ngực nói: “Chỗ này cũng có nhiều thịt, anh có muốn kiểm tra một chút hay không?”
Lục Bách Sâm đương nhiên có thể nhìn ra được Vu Chi đang cố ý quyến rũ anh.
Anh trực tiếp đè người xuống dưới thân, bàn tay đặt trước ngực cô, cười nói: “Lớn hơn không ít.”
Vu Chi rất ít khi chủ động, nhưng hôm nay cô lại rất nhiệt tình, điều đó đã vén lên dục hỏa trong anh.
Lục Bách Sâm cũng thuận thế xuống núi, anh muốn nhìn xem cô định làm chuyện xấu gì.
Mãi đến khi anh nhịn không được muốn đứng dậy đi lấy áo mưa trong ngăn kéo, Vu Chi ôm lấy cổ anh, ngăn anh lại.
“Sâm ca, không cần đeo.” (bản gốc là “琛哥,不要tao.”, tuii cũng ko biết nữa, nên edit ‘tao’ là đeo.. hmm =)))
Nghe được lời này, Lục Bách Sâm làm sao có thể không hiểu ý cô được chứ.