Văn phòng của Giám đốc Kinh doanh Hồng Hà:
“Hà tổng, hôm nay Trình tổng của công ty Mỹ Á gọi điện thoại đến, ngài ấy cảm thấy chúng ta đưa ra cái giá này quá thấp, hy vọng có thể hợp tác vào lần sau.”
Hà Hàn đang ngồi sau bàn làm việc gõ văn kiện bỗng dừng tay, chân mày cau lại.
Cánh tay trái của anh ta đặt trên bàn, thở dài một hơi: “Lần thứ mấy rồi?”
Trợ lí nhìn sắc mặt của giám đốc Kinh doanh nhà mình, thận trọng nói: “Là….. lần thứ năm.”
Từ ngày hôn lễ của Tề Đan Đan kết thúc cho tới nay mới có một tháng thời gian, tập đoàn Thụy Hoa đã cướp mất năm cái hợp đồng của nhà anh ta.
Năm hợp đồng này đối với tập đoàn Thụy Hoa có lẽ chỉ là năm đơn hàng lợi nhuận thấp, nhưng đối với công ty bọn họ lại chính là mất đi năm khách hàng lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến doanh số bán hàng năm của công ty.
Hà Hàn lộ ra một tia cười khổ.
Lục Bách Sâm này rõ ràng chính là muốn giằng co với anh ta.
Hà Hàn thừa nhận của cải nhà mình không giàu có như anh, và anh ta cũng biết hậu quả của chuyện này anh ta không thể gánh vác được.
Nhưng anh ta cũng không muốn nhận thua.
Trợ lí nhìn giám đốc kinh doanh nhà mình ngồi đờ ra, sắc mặt khó coi.
Cô ấy thử nói: “Hà tổng, chủ tịch vừa mới gọi điện thoại tới mời anh đến văn phòng một chuyến.”
Nghe được lời này, Hà Hàn phục hồi lại tinh thần: “Được, tôi lập tức đi qua.”
Nói rồi, anh ta khóa máy tính lại, cầm lấy điện thoại đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Biệt thự Hải Thanh.
Đầu đông tháng mười hai, nhiệt độ đã hạ xuống gần 10°C.
Thứ sáu tuần này, sau khi tan làm, cô ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi.
Lục Bách Sâm đã lái xe về nhà mẹ vợ.
Bạn bè của Trương Mạn Chi từ nơi khác đến, mang tới mấy rương nước cốt lẩu không tồi, bà liền muốn Lục Bách Sâm đến chọn mấy loại về nhà nấu lẩu ăn.
Vu Chi vì cãi nhau với Lục Bách Sâm nên không đi cùng.
Lần này không phải Vu Chi cáu kỉnh với anh mà Lục Bách Sâm không để ý tới cô trước.
Lí do là vì buổi sáng Vu Chi muốn được giống những người khác, mặc áo khoác mỏng ra ngoài đi làm.
Lục Bách Sâm nói tay cô quá lạnh, nhất định phải để cô thay sang áo khoác lông vũ.
Lúc này trời còn chưa quá lạnh, trên đường căn bản còn chưa có cô gái nào mặc áo khoác lông.
Vu Chi cảm thấy không lạnh nên cô bướng bỉnh không đổi.
Cuối cùng hai người giằng co thật lâu, Lục Bách Sâm tức giận lên xe.
Trên đường đi làm, hai người ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện trước, chiến tranh lạnh vẫn tiếp tục đến tận giờ.
Tay chân cô lạnh lẽo là do thể hư, đã sớm không còn là chuyện ngày một ngày hai.
Lúc này, Vu Chi đang ngồi trên sô pha chơi game, trong lòng ngực ôm Sâu, nghe được phía sau có tiếng mở cửa, cô biết là Lục Bách Sâm đã trở lại.
“Dì Dương, cốt lẩu này dì để vào tủ lạnh đi, tối mai nấu lẩu ăn.”
Dì Dương nhận lấy, cười nói: “Được rồi, con rửa tay đi, dì nấu xong cơm tối rồi.”
Lục Bách Sâm gật đầu đáp: “Vâng.”
Anh vừa định xoay người liền thấy trên sô pha có một cái đầu nhỏ đang cúi, nhìn bộ dáng chính là đang chơi di động.
Lục Bách Sâm vươn tay chỉ chỉ về phía sô pha, dì Dương lập tức hiểu rõ anh có ý gì, bà mở miệng hô: “tiểu Chi, rửa tay ăn cơm thôi.”
Vu Chi vẫn như cũ cúi đầu, trả lời: “Vâng, đánh xong ván này con vào.”
Vu Chi đánh xong ván này đã là mười phút sau.
Cơm trong bát của Lục Bách Sâm đã ăn được một nửa.
Cô rửa sạch tay, ngồi đối diện Lục Bách Sâm, cô nhìn trên bàn dọn ra tận sáu món ăn, thế nhưng cô không hề có chút cảm giác muốn ăn nào.
Lục Bách Sâm nhìn cô đã ngồi ở bàn cơm được ba phút, mà ngay cả đũa cũng không động một chút, anh tức giận hỏi: “Em đang chơi trò trẻ con với anh đấy à?”
Tức giận với anh nên định tuyệt thực?
Vu Chi nhíu mày, lắc lắc: “Em không đói.”
Có điều Lục Bách Sâm hoàn toàn không tin lời này của cô.
“Có thể là vừa rồi em ăn đồ ăn vặt nhiều quá.” Vu Chi giải thích nói.
Lục Bách Sâm mặt không cảm xúc ừ một tiếng, tiếp tục bưng bát cơm lên ăn.
Vu Chi trầm mặc không nói đứng lên ôm Sâu ra ghế sô pha ngồi, tiếp tục chơi game.
Lục Bách Sâm ăn xong, anh dặn dò dì Dương: “Đồ ăn này cứ để vào tủ lạnh trước đi, con sợ tối nay cô ấy đói.”
Lục Bách Sâm cho rằng cô đang âm thầm giận dỗi anh.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, Lục Bách Sâm ăn cơm tối xong, anh ngồi ở sô pha xem phim truyền hình nửa tiếng rồi lên lầu.
Vu Chi đoán rằng anh đã làm ấm ổ chăn xong mới cho Sâu vào trong hàng rào, bình thản nhàn nhã đi lên lầu.
Vừa đến mùa đông, tay chân Vu Chi liền lạnh lẽo, dù có bật máy sưởi cũng vô dụng, Lục Bách Sâm thì ngược lại với cô, mùa đông tay chân đều nóng hầm hập.
Trước kia chuyện Vu Chi thích nhất chính là để Lục Bách Sâm lên giường trước, qua một lúc sau cô lên giường để chiếm chỗ ấm áp của anh.
Sau đó Lục Bách Sâm hình thành thói quen.
Lúc anh lên giường sẽ làm ấm bên của cô trước, sau đó mới trở lại bên của mình làm ấm ổ chăn.
Cho nên mỗi lần Vu Chi lên giường đều sẽ ấm áp dễ chịu.
Trước kia cô còn đặt trong chăn hai chiếc túi sưởi, một cái ấm chân, một cái ôm ấm tay.
Sau đó chân cô bị bỏng vì túi sưởi, Lục Bách Sâm liền không cho cô dùng nữa.
Buổi tối anh sẽ kẹp đôi chân lạnh băng của cô vào giữa hai chân anh để sưởi ấm.
Trong phòng ngủ, Lục Bách Sâm đang ngồi trên giường đọc sách.
Vu Chi vui vẻ chạy vào, đóng cửa phòng ngủ lại, chạy về phía giường, vùi mình vào ổ chăn.
Vu Chi đặt chân vào trước, nụ cười trên mặt cô không khỏi cứng lại.
Lạnh…
Cô thay quần áo ngủ, nhìn Lục Bách Sâm vẻ mặt nghiêm túc ở bên cạnh, hít hít mũi, nằm vào trong chăn.
Lục Bách Sâm đang đọc sách liền cảm nhận được người bên cạnh đang nằm không yên, cứ vặn vẹo trong chăn.
Cô thành thạo bò lên người anh, từ trong ổ chăn lộ ra một cái đầu nhỏ tóc tai lộn xộn.
Vu Chi vừa ngẩng đầu dậy liền đối diện với ánh mắt dò xét của Lục Bách Sâm, Vu Chi tỏ vẻ đáng thương, nói: “Em ở bên này lạnh quá.”
“Đi xuống.”
“Em không muốn.” Vu Chi chơi xấu, đôi tay ôm lấy eo anh, dáng vẻ có chết cũng không xuống.
Lục Bách Sâm bất đắc dĩ nhìn cô chơi xấu, không có cách nào làm gì cô, chủ yếu là cái tư thế này thật sự là……
Tay Vu Chi vòng bên hông anh, cằm để ở bụng anh, ngực cô vừa lúc đối diện với thân dưới của anh, lúc này cô giống như con sâu văn vẹo, bên dưới cũng bị cọ ra cảm giác.