Vu Chi đang cố gắng đẩy hai bàn chân lạnh như băng của mình vào giữa hai bắp chân của Lục Bách Sâm, lúc này mông của cô ăn một cái tát.
“Đừng có lộn xộn.” Lục Bách Sâm quở mắng.
Vẻ mặt Vu Chi ủy khuất: “Chân em lạnh.”
Lục Bách Sâm đẩy cô từ trên người mình xuống, anh tức giận nói: “Buổi sáng còn không sợ lạnh thì bây giờ chắc chắn cũng không sợ lạnh, tự mình làm ấm giường đi.”
Vu Chi: “……..”
Tên đàn ông keo kiệt!
Cô không vui bĩu môi, thành thật nằm vào trong chăn.
Dù sao thì mùa đông hàng năm, hai người đều sẽ vì chuyện mặc nhiều hay mặc ít này của Vu Chi mà cãi nhau vài lần.
Vu Chi cảm thấy mình không lạnh, Lục Bách Sâm lại lo rằng cô thể hư mặc ít quá sẽ dễ bị cảm lạnh, anh luôn muốn bọc cô thành một con chim cánh cụt mập mạp.
Lục Bách Sâm quay đầu liếc mắt nhìn Vu Chi chỉ chừa cho anh một bóng lưng, lại tiếp tục đọc sách.
Trong phòng mở máy sưởi, Lục Bách Sâm căn bản không lo cô bị lạnh.
Có điều hôm nay anh cần phải cho cô một bài học.
Tránh cho cô học theo những người phụ nữ đó, thời trang phang thời tiết.
Mùa đông hàng năm, hai người đều vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần.
Vu Chi nằm trong chăn chơi điện thoại, Lục Bách Sâm dựa vào đầu giường đọc sách, hai người không ai để ý ai.
Thời gian nửa giờ trôi qua, cô bỗng trở mình, tới gần Lục Bách Sâm, vươn tay bắt lấy góc áo ngủ của anh.
Lục Bách Sâm cho rằng cô đang làm nũng với mình, giọng anh hơi lạnh nhạt: “Biết sai rồi?”
Vu Chi bắt lấy góc áo của anh không nói lời nào, cô vùi đầu vào hai cánh tay, cô có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình nhảy lên từng nhịp.
Qua một hồi lâu, Vu Chi mới cảm giác được tim mình trở lại bình thường, không còn cảm giác không thở nổi nữa, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đôi tay buông góc áo bị vò đến rúm ró của anh ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Bách Sâm im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn cô.
“Em có chỗ nào không khỏe sao?” Lục Bách Sâm hỏi.
Vu Chi lắc lắc đầu: “Không sao.”
Bây giờ đã hơn 10 giờ tối, cô không muốn làm Lục Bách Sâm lo lắng.
Cô nghĩ, đợi lát nữa nếu tim lại đập nhanh thì cô sẽ nói cho anh.
Nhưng sau đó, Vu Chi liền …… ngủ mất rồi.
Thời gian một tuần lại trôi qua.
Hôm nay là thứ năm, sau khi tan làm, Vu Chi ngồi trên sô pha ôm điện thoại đếm kì kinh nguyệt của mình.
Cô cảm giác hai ngày này có gì đó sai sai, lúc đi làm luôn cảm thấy cả người không có sức sống, còn không có cảm giác thèm ăn.
Hơn nữa sau lần đó cô cùng Lục Bách Sâm liền không sử dụng biện pháp tránh thai nữa.
Điều này khiến cho cô không thể không hoài nghi mình có phải hay không …….
“38, 39, 40, 41, 42.”
Cách kì kinh nguyệt trước đã 42 ngày.
Lần trước sau khi kinh nguyệt không đều, kinh nguyệt của cô bắt đầu dần dần lùi lại, cô cũng không để ý đến việc ngày của cô không đúng.
Dù sao lúc kì kinh tới, bụng dưới của cô sẽ có cảm giác quặn đau.
“Vậy mà đã 42 ngày rồi.”
Vu Chi nhìn điện thoại, lại không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Lúc cô kích động nhớ tới việc mình phải đi ra ngoài mua que thử thai thử một chút.
Cô đột nhiên có cảm giác tim mình lại một lần nữa đập nhanh hơn, cảm giác khó thở kia lại ập đến.
Cô mở lớn miệng hít thở sâu trong một phút, nhưng nhịp tim của cô lại không giảm xuống giống lần trước.
Cô không thể không gọi dì Dương đang quét dọn vệ sinh, nói rằng cô không thở được, cả người khó chịu.
Dì Dương lập tức ném cây chổi đi, gọi điện thoại cho Lục Bách Sâm.
Bà nhìn dáng vẻ thở dốc khó khăn của cô, lo lắng hỏi cô có muốn trực tiếp gọi 120 hay không.
Vu Chi lắc đầu, nói không nghiêm trọng đến vậy.
Lục Bách Sâm ngay lập tức ném lại công việc trong tay, lái xe trở về nhà, anh vừa vào cửa liền thấy Vu Chi đang dựa vào ghế sô pha.
Lục Bách Sâm ngay cả giày cũng không kịp đổi, anh nhanh chóng đi đến bên người cô, ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Tiểu Chi, em thế nào rồi?”
“Sâm ca, tim em đập nhanh quá.”
Cô vừa dứt lời, một bàn tay liền sờ đến chỗ trái tim cô, Lục Bách Sâm cảm nhận được bên trong đang đập lên từng hồi thịch thịch thịch thịch, chân mày anh cau lại.
Thực sự đập nhanh hơn so với người bình thường.
“Dì Dương, dì lên lầu lấy áo khoác của tiểu Chi xuống đây.”
Dì Dương lập tức đi lấy.
Lục Bách Sâm ngồi trên sô pha, anh ôm cô vào trong ngực, một tay cầm điện thoại của dì Minh trong bệnh viện.
Chờ dì Dương cầm quần áo đi xuống, Vu Chi đứng dậy mặc áo vào, Lục Bách Sâm đã cúp điện thoại.
Ba người đi đến lối vào, Vu Chi ngồi ở ghế để giày định khom lưng xỏ giày.
Người đàn ông bên cạnh nhanh hơn cô một bước: “Để anh.”
Lúc tới bệnh viện, dì Minh là viện trưởng đã chờ sẵn ở sảnh bệnh viện.
Mấy người vốn còn có vẻ mặt lo lắng.
Nhưng sau khi dì Minh bắt mạch cho cô xong, lo lắng trên mặt lập tức biến mất, ngược lại, thay vào đó là một nụ cười tươi.
“Không có việc gì đâu, cho con bé đi đăng kí khoa phụ sản đi.”
Nghe được ba chữ này (khoa phụ sản), hai người Vu Chi cùng Lục Bách Sâm liếc nhìn nhau.
Trở về từ bệnh viện, Vu Chi cảm thấy chính mình đi đường cũng phải thật cẩn thận.
Lúc đầu trái tim đập quá nhanh, cô không thở nổi, nhưng cô cũng cảm thấy có thể chịu được.
Vu Chi ngồi trên sô pha, Lục Bách Sâm ngồi bên cạnh cô, anh nắm tay cô, nhưng một câu cũng không nói.
Vu Chi nhìn biểu cảm kinh ngạc của anh, không nhịn được cười, cô chọc chọc cánh tay anh.
“Sâm ca?”
Lục Bách Sâm phản ứng lại, quay đầu nhìn cô: “Ừ, làm sao vậy?”
“Anh ngẩn người cái gì vậy.”
“Suy nghĩ chút chuyện thôi.”
Vu Chi nhăn mày: “Chuyện gì thế?”
“Anh sợ lần này em sẽ nôn, sẽ không thoải mái giống lần trước.”
Vu Chi bật cười một tiếng.
“Rất nhiều phụ nữ đều nôn nghén, không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Qua ba bốn tháng nữa là tốt rồi.”
Vu Chi bất chấp suy nghĩ miên man của anh, cô cầm lấy điện thoại gọi cho mẹ chồng cùng mẹ ruột mình.
8 giờ tối, cúp điện thoại chưa đến nửa giờ, ba mẹ chồng liền trực tiếp lái xe đến đây.
Mẹ chồng Trương Mạn Chi vui vẻ không khép được miệng, bà lôi kéo tay nhỏ của Vu Chi hỏi hết cái này đến cái kia, thỉnh thoảng bà lại nhắc nhở hai câu.
Ba chồng ngồi ở một bên, vẻ mặt không giấu được tươi cười.
Bốn người ngồi trên sô pha nói chuyện cả giờ đồng hồ.
Chủ yếu là mẹ chồng nói, ba người Vu Chi nghe.
Mãi đến 9 giờ, Vu Chi mệt rã rời bắt đầu trộm ngáp, bị mẹ chồng nhìn thấy, hai người mới đứng dậy nói phải đi, không làm phiền Vu Chi nghỉ ngơi.
Dọn dẹp xong, Vu Chi nằm ở trên giường, Lục Bách Sâm ôm cô vào lòng.
Vu Chi rõ ràng thấy rằng từ sau khi anh biết cô mang thai, anh dường như không nói gì.
Cô vươn một bàn tay, chọc chọc ngực anh.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Bách Sâm: “Làm sao vậy, có phải lại khó chịu không?”
Vu Chi không đáp hỏi lại: “Sao em lại cảm thấy sau khi anh biết em mang thai thì không vui.”
“Không có.”
“Nhưng anh cũng không nói gì, cũng không cười chút nào nữa.”
Đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng thở dài.
Vu Chi ngẩng dậy từ trong ngực anh, cô nhìn cằm anh, hỏi: “Anh lo lắng cho em phải không?”
“Ừ.” Lục Bách Sâm không giấu giếm điều gì.
Vu Chi nhịn không được phì cười, tay trái cô ôm lấy vòng eo tinh tế của anh: “Đừng lo lắng, không sao đâu, bây giờ em chính là một người phụ nữ 96 cân rồi.”
Lục Bách Sâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, anh cũng nở nụ cười cùng cô.
Sáng sớm hôm sau, Vu Chi vẫn đang ngủ ngon lành trong vòng tay Lục Bách Sâm.
Ba mẹ Vu Chi đã vội vã đến đây.
Lục Bách Sâm nghe được dưới lầu có tiếng nói chuyện, anh lặng lẽ đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ liền thấy cha mẹ vợ đang nói chuyện phiếm với dì Dương ở dưới lầu.
Anh về phòng thay quần áo, xuống tầng rửa mặt xong mới ngồi trên sô pha nói chuyện cùng bọn họ.
Mãi đến phúc ăn sáng, Lục Bách Sâm mới lên lầu gọi Vu Chi dậy.
Trên bàn cơm, mẹ Vu lại nhắc nhở Vu Chi một đống chuyện.
Có rất nhiều điều hôm qua mẹ chồng đã nói qua.
Trong đó quan trọng nhất chính là không cho cô đi làm nữa, tránh cho việc làm mệt thân mình.
Vu Chi đương nhiên không muốn.
Cô chính là vừa mới ngồi lên vị trí trưởng nhóm tiêu thụ.
Lục Bách Sâm đứng ngay bên cạnh cô, chỉ cần cô vui vẻ là được, không cần có áp lực gì, đến công ty chỉ coi như đúng giờ đi dạo, luôn mãi ở nhà cũng không được.
Nhưng đi được một tuần, Vu Chi liền từ bỏ chuyện công ty.
Mỗi ngày cô đều cảm thấy mình không đủ năng lượng, luôn muốn ngủ.
Một ngày có 24 giờ thì cô ước chừng phải ngủ từ mười sáu đến mười tám tiếng.
Lúc tỉnh dậy thì chính là lúc ăn cơm và tập bài tập của phụ nữ có thai.
Hôm nay, cô vừa mới tỉnh ngủ liền nhận được điện thoại của Tề Đan Đan, cô nàng nói muốn tới nhà cô.
Tề Đan Đan bây giờ đã có thai gần năm tháng, bụng lớn giống như nửa quả bóng rổ.
Để tiện cho việc chăm sóc, cô nàng cùng Tào Cảnh Ngôn đã dọn về nhà mẹ chồng.
Bởi vì bị mẹ chồng cả ngày bồi bổ cho bằng các loại canh cá, canh gà, Tề Đan Đan liên tục phàn nàn với Vu Chi cô nàng lại béo lên rồi.
Để không bị rạn da, ngày nào cô nàng cũng phải bôi lên người lọ kem trị giá mấy vạn tệ.
Vu Chi nhìn Tề Đan Đan bụng lớn tiến vào, gương mặt vốn dĩ nhỏ bằng bàn tay của cô nàng giờ đây tròn thêm một vòng, tươi cười đầy mặt, nhìn dáng vẻ này có lẽ cô nàng ở nhà chồng thật sự thoải mái.
Cô nàng vừa vào cửa, câu đầu tiên nói ra chính là: “Sao cậu cũng mang thai rồi?”
Vu Chi: “……”
“Không phải lúc trước cậu mới tạo ra dòng áo vest mới sao?”
Vu Chi gật gật đầu: “Đúng vậy, có điều bây giờ mang thai, hẳn là sẽ không kiên trì được bao lâu.”
Tề Đan Đan bĩu môi lắc đầu: “Cũng không biết tại sao cậu cứ phải nhanh chóng có con như vậy làm gì, nếu trong bụng tớ không phải là ngoài ý muốn, mấy năm này tớ thật sự không muốn có con, ngay cả kết hôn cũng không nghĩ tới.”
Vu Chi cười cười không nói gì.
Cô vẫn luôn cố gắng kiên trì tăng cân, mục đích lớn nhất chính là để rèn luyện thân thể, sinh một bảo bối khỏe mạnh.
Có điều cô không dám nhiều lời, dù sao thì lần trước cũng mới hơn hai tháng liền……
Bởi vì trước ba tháng phải cẩn thận dưỡng thai, Vu Chi liền không cho nhiều người biết.
So với lần đầu tiên mang thai, Lục Bách Sâm càng thêm cẩn thận.
Hàng ngày anh chỉ làm việc buổi sáng, thời gian còn lại liền ở cùng cô.
Nói là ở cùng cô, thật ra phần lớn thời gian Vu Chi đều ngủ.
Không quá mấy ngày, chuyện Lục Bách Sâm lo lắng vẫn tới.
Vu Chi bắt đầu bị ốm nghén.
Ăn cái gì là nôn cái đó, mới có một tuần thời gian mà chân cô như muốn nhũn ra.
Mẹ chồng Trương Mạn Chi và mẹ Vu đều dọn đến đây, mỗi ngày đều đổi phương pháp làm chút đồ ăn cho cô.
Buổi tối hôm nay, Vu Chi chỉ ăn một chén cháo thịt, cô cố chịu đựng không nôn ra.
Gần đây bởi vì thân thể Vu Chi không thoải mái nên cô đặc biệt ỷ lại Lục Bách Sâm.
Cô hận không thể quấn lấy anh mọi lúc mọi nơi, ngay cả ngủ cũng phải để Lục Bách Sâm ôm mới vào giấc được
Ngủ đếm nửa đêm, Vu Chi bởi vì tim đập quá nhanh, không thở được, cô thiếu oxy nghẹn tỉnh.
Lục Bách Sâm ở bên cạnh vẫn còn ngủ say.
Cô trở mình, đặt lưng kề sát trước ngực anh, chuẩn bị đi ngủ thì bụng đột nhiên réo lên.
Cô ôm bụng, mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ lúc ngủ của Lục Bách Sâm, cô nhịn không được vươn tay chọc chọc vào ngực anh.
Thần kinh Lục Bách Sâm căng chặt, lập tức thanh tỉnh, giọng anh đầy ngái ngủ: “Tiểu Chi, làm sao vậy? Có phải lại có chỗ nào khó chịu hay không?”
Vu Chi lắc lắc đầu, cô ngượng ngùng nói: “Sâm ca, em đói.”