TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

Chả biết có phải do Vương Tiểu Mị gọi Khai Minh là Thần Khí thọc thận nên nó giận hay là vì cảm nhận được ý chí chiến đấu của hắn, Khai Minh nóng bỏng như lửa, một dòng sáng xanh chạy từ chuôi tới mũi.

Quào ~

Mắt chó Vương Tiểu Mị trừng lớn, Khai Minh trong tay như muốn nói: “Chàng trai, mau đưa trái tim rực lửa của anh tới nơi cần tới!”

Chàng trai họ Vương: Ok anh!

Hắn lén lút chạy tới sau lưng Nhất Ngôn, y đang đánh đấm nhiệt liệt với Văn Phong Tẫn.

Tốt lắm… Chính là lúc này!

Vương Tiểu Mị ngừng thở, trán đổ mồ hôi lạnh. Hắn sợ người mình lộ ra sát khí khiến Nhất Ngôn phát hiện, âm thầm niệm “Hallelujah”, bởi lẽ trong phim mấy tay đại hiệp cũng thế, mỗi lần bị đánh lén đều kiểu như lắp mắt sau đầu, chưa chi đã gào: “Thằng nào đâm bố?”

(*) Hallelujah tạm dịch là “lời ngợi khen Thiên Chúa”. Hallelujah được sử dụng nhiều trong lời cầu nguyện của Do Thái giáo và Kitô giáo.

Nhất Ngôn bị đẩy lùi, lần nữa tiếp tục công kích Văn Phong Tẫn. Mà sắc mặt gã đàn ông trắng bệch, uy áp trên người bùng nổ, nhuyễn kiếm phát ra tiếng rít gào.

Gã vẫn luôn quan sát phương hướng Vương Tiểu Mị, hắn biết nhưng không kịp làm ám hiệu, chỉ vội vã chớp mắt với anh chồng sau đó âm thầm gào trong lòng, giơ Khai Minh lên đâm tới!

Thời gian quay chậm, mồ hôi chảy từ trán dính chặt vào lông mi, áo khoác màu xanh lá càng ngày càng gần. Khai Minh tỏa ra thứ ánh sáng đỏ kỳ dị —

“Phụt —”

Vương Tiểu Mị nhíu mày, nghiêng mặt không dám nhìn, đến khi bàn tay chạm đến thứ gì đó ấm ấm, hắn mới ngây người mở mắt.

Tôi…tôi làm được rồi?

Không thể nào…

Vương Tiểu Mị mở mắt ra, hai nắm chặt Khai Minh, vì không muốn bị phát hiện, động tác của hắn rất nhẹ, cũng không dám dùng sức, không ngờ Khai Minh sắc bén đến vậy, nhẹ nhàng quẹt qua thôi cũng đâm thẳng vào người Nhất Ngôn.

Áo dài mềm mại bị cắt lộ ra lớp lót bên trong, vết thương càng ngày càng khuếch tán, có dấu hiệu lan rộng.

Vương Tiểu Mị nuốt nước miếng, cảm giác đầu đau như búa bổ, hắn chậm rãi ngẩng lên, chỉ thấy Nhất Ngôn lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Vương Tiểu Mị: …

Bố tổ sư.

“Tiểu Mị! Tránh xa ra!” Văn Phong Tẫn hét lên, Vương Tiểu Mị rất ít khi nghe gã đàn ông lớn tiếng như vậy, mỗi tội gã còn chưa kịp gào hết câu Vương Tiểu Mị đã ngồi xổm xuống, bảo vệ đầu với cái bụng mềm mại.

Một giây sau bả vai hắn đau rát, như con rối bị đá thẳng về phía bàn trà.

Ghế gỗ nát tươm, đồ đạc các thứ lăn lông lốc cùng hắn.

“Khụ khụ! Cái vai…”

Vương Tiểu Mị thống khổ lăn vài vòng, dùng tay phải ôm lấy bả vai trái, cánh tay không nhấc lên được, cho dù cảm giác đau đã giảm thì bị nứt xương cũng đau muốn chết chứ chả đùa.

Mẹ kiếp thằng nào đá gãy xương bố?!

Bên kia Văn Phong dùng hết sức sống chết cùng Nhất Ngôn, nhuyễn kiếm mềm mại linh hoạt, không để ý sẽ cắt sâu xuống da thịt.

Nhất Ngôn muốn giết hắn, Văn Phong Tẫn cố gắng ngăn cản y.

Vương Tiểu Mị nhịn đau chạy về phía góc tường ngồi xổm.

Khai Minh trong tay hắn là vũ khí ám sát hoàng đế thời cổ đại, lưỡi dao có răng cưa, kết cấu hai bên mỏng tang ở giữa dày nhất, đâm phát là thành cái hố, với y thuật thời đó có thể nói là không cách nào cứu chữa.

Vậy nên Nhất Ngôn bị thương quả này, động tác chậm hẳn so với trước kia.

Văn Phong Tất lười giả vờ yếu ớt, gã nhếch miệng cười trào phúng.

Tay áo vung lên, cánh tay Nhất Ngôn thêm vết thương mới.

“Chúng mày lừa tao!”

Con người chứ có phải con bò đâu mà chuyện bày ra trước mắt còn không hiểu. Nhất Ngôn vốn thông minh hơn người, nháy mắt đã xâu chuỗi mọi tình tiết, kể cả Vương Tiểu Mị không bị trúng thuốc.

Y trầm mặt hét: “Bạch Ngọc! Bẻ gãy cổ con rối!” Cho dù điểm yếu của bọn họ ở trái tim, nhưng nếu con rối mất khống chế, Vương Tiểu Mị sẽ tự bẻ cổ chính mình.

Y không tin mấy con quái vật kia mất đầu cũng có thể sống!

Tầm mắt mọi người đều hướng về Bạch Ngọc núp sau cột. Cậu ta không nói không rằng, giơ con rối gỗ cao lên.

“Đừng giả chết! Tình hình thay đổi rồi!”

Văn Phong Tẫn nhíu mày, nhanh chân chạy tới chỗ Bạch Ngọc định ngăn cản. Nhất Ngôn nào để gã được như ý, lao vút lên ngăn cản.

Đột nhiên hai hòn đá bay từ ngoài cửa vào, Nhất Ngôn dừng bước, nhìn thấy An Giai đã chết xuất hiện trước cửa. An Giai lắc lắc nước đọng trên kim giáp, cười sang sảng với Nhất Ngôn: “Ui~”

Đôi mắt hít trợn trừng, Nhất Ngôn luôn bình tĩnh lộ ra biểu cảm khó tin theo bản năng quay đầu nhìn Bạch Ngọc, cậu ta cũng nhìn lại y.

Đôi mắt mèo to tròn đã không còn hoạt bát ngây thơ, chỉ còn lại băng đọng và chút hả hê sung sướng.

Không đợi y mở miệng chất vấn, Nhất Ngôn đã bị An Giai đè xuống.

Bạch Ngọc không còn sợ hãi khi nhìn Văn Phong Tẫn, nhẹ nhàng ném con rối qua: “Cho ngài.”

Bàn tay thon dài cầm con rối gỗ, ánh mắt hẹp đảo qua khuôn mặt Bạch Ngọc. Văn Phong Tẫn không giết cậu ta, nhưng cũng chả muốn giao tiếp thêm lần nào nữa.

Người này hạ độc sư huynh của gã, đáng chết.

Nhưng nếu gã làm vậy sư huynh sẽ không vui, thậm chí sẽ còn giận dỗi gã.

Hơn nữa vừa rồi cậu ta bao che An Giai, ơn này gã nhớ.

Văn Phong Tẫn không để ý Bạch Ngọc, chạy tới cạnh Vương Tiểu Mị gỡ hết trói buộc trên cơ thể hắn. Vương Tiểu Mị thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cơ thể cuối cùng đã quay lại với mình.

Hắn ngã vào vòng tay quen thuộc, ngửi mùi thuốc đắng cùng cơ ngực rắn chắc.

“Đừng sợ…”

Ngón tay lạnh lẽo luồn qua chân tóc, Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng hôn lên trán Vương Tiểu Mị.

Vết thương trên vai bắt đầu khép miệng, ngứa ngáy còn có chút đau đớn, mắt Vương Tiểu Mị rưng rưng, nghĩ thầm nhất định là do hắn đau chứ chả phải hắn yếu đuối!

“Tiểu Mị?” Văn Phong Tẫn nhẹ giọng gọi hắn.

Vương Tiểu Mị lau nước mắt, kết quả cả khuôn mặt đều ướt đẫm.

“Anh không sao.”

Đầu mũi hắn đỏ bừng, mắt rưng rưng ngẩng đầu, gã đàn ông tóc bạc giật mình, sau đó nở nụ cười hỏi: “Khóc nhè?”

“Không!” Vương Tiểu Mị trừng gã.

Văn Phong Tẫn buồn bực cười khẽ, Vương Tiểu Mị thẹn quá hóa giận đập gã một cái.

“Êu! Ta ở đây ~”

Bỗng nhiên giọng nam bất đắc dĩ truyền tới, An Giai cười khổ: “Phiền hai người ân ái lúc khác được không? Mau qua giúp ta với!”

Vương Tiểu Mị: …Chết, hắn quên cả đám đang choảng nhau.

Hắn vội vàng đẩy Văn Phong Tẫn, nụ cười trên mặt gã đàn ông thu lại, không tình nguyện xách kiếm đỡ Vương Tiểu Mị.

An Giai đánh ngang Nhất Ngôn, tuy nhiên có Văn Phong Tẫn tham gia cuộc chiến, Nhất Ngôn càng ngày càng khó coi.

“Hai vị đều là nhân vật nổi danh trong lịch sử, hai đánh một có phải quá đáng hay  không?” Y nghiến răng nghiến lợi lên án.

“Không hề, ngươi đã quên ta là kẻ phạm thượng, giết hoàng đế hay sao?” An Giai cười hì hì đáp lại.

Văn Phong Tấn cũng nhếch môi: “Toàn bộ sách sử đều viết ta là Ma Quân.”

Nói tóm lại ở đây chẳng có ai là ngươi tốt hết, đừng than khổ.

Nhất Ngôn: “…”

Đàm phán thất bại, chỉ có thể dùng vốn tự có, cả ba tiếp tục quấn lấy nhau.

Vương Tiểu Mị cảnh giác nhìn Bạch Ngọc, thấy cậu ta ngẩn người như mất hồn thì chẳng quan tâm nữa, chăm chú tập trung vào cuộc chiến.

Cao thủ so chiêu rất nhanh.

Không có kỹ năng hào nhoáng, càng không mở miệng gào tuyệt chiêu “Kiếm pháp XX”.

Vài phút sau, Nhất Ngôn bị đâm vào ngực, miệng hộc máu, đôi mắt mở to ngã xuống nằm bất động…

Thắng rồi?!

Vương Tiểu Mị thở phào nhẹ nhõm, bên kia An Giai với Văn Phong Tẫn dừng tay. An Giai vội vàng ôm Cục Lông Tím vào lòng, mà Văn Phong Tẫn cứ đứng mãi không biết đang nghĩ gì.

“Y chết chưa?”

Vương Tiểu Mị khoanh tay nhẹ giọng hỏi, Văn Phong Tẫn ừ một tiếng: “Chắc vậy.”

…Chắc là sao má? Khóe miệng Vương Tiểu Mị giật giật, tuy nhiên hắn cũng hiểu suy nghĩ của Văn Phong Tẫn, Nhất Ngôn không phải người bình thường, y mà chết dễ thế thì câu chuyện đã không có gì để kể.

Văn Phong Tẫn lại nhìn thi thể vài giây, gã ngẩng đầu, khuôn mặt như băng giá như được hòa tan. Gã cầm nhuyễn kiếm, xoay người ôm chặt Vương Tiểu Mị.

Bên kia An Giai bế Cục Lông Tím ra ôm như bảo bối vào trong ngực, dịu dàng kiểm tra vết thương trên cơ thể nó.

Bạch Ngọc… Sau khi Nhất Ngôn ngã xuống, sắc mặt cậu ta vặn vẹo như cái bảng màu, cuối cùng không còn gì cả, im lặng chảy nước mắt.

Tất cả mọi người cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng ngay sau đó Vương Tiểu Mị kinh hãi nhìn thân thể Nhất Ngôn co giật.

“Phong Tẫn em xem kìa, Nhất Ngôn động đậy!”

Văn Phong Tẫn cùng An Nghiễm ngạc nhiên quay đầu nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mái tóc Nhất Ngôn biến thành màu đen, vết thương trên cơ thể dần dần biến mất.

Đôi mắt híp mở ra dưới sự sợ hãi của Vương Tiểu Mị.

“Mẹ kiếp! Xác chết vùng dậy!”

“Không không phải xác chết!” An Giai vội vàng dùng túi bọc Cục Lông Tím lại sau đó xông lên: “Chó chết này lại dùng chiêu cũ! Máu, ống máu ta đã từng kể đấy!”

Hai mươi năm trước y đã gặp một lần, lúc đó bị thương nặng, An Giai còn lâu mới quên mối thù đó.

Cái gì?!

Vương Tiểu Mị nhìn mái tóc đen và sắc mặt hồng nhuận trẻ tuổi của Nhất Ngôn, khóe miệng giật giật.

Không chỉ khỏe mạnh mà còn xinh đẹp tuyệt vời.

Ông già Nhất Ngôn hồi xuân nghiêng đầu, cười ầm lên: “Các ngươi cho rằng ta không có kế hoạch dự phòng sao? Ha ha!”

Vương Tiểu Mị: “…”

Hàng này là con gián phải không?

Văn Phong Tẫn với An Giai liếc nhau, đồng loạt xông lên.

Nói lằm nói lốn, sống một lần bố mày giết một lần!

Hết chương 83

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi