TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

Nhất Ngôn giấu rất nhiều máu Nghiêm Thuần, Vương Tiểu Mị ngồi xổm nhìn bọn họ đánh thành cục, cuối cùng cũng hiểu cảm giác của mấy thằng phản diện sắp qua đời sau đó lại “Haiz, tao sống lại rồi nè.”

An Giai biến thành Hạn Bạt toàn thân xanh tím, hai mắt đỏ lòm, khuôn mặt dữ tợn, răng nanh lộ ra, cả người thở dốc vì bị vũ khí trong tay Nhất Ngôn rạch vết thương lớn trên bụng. Do vũ khí khắc chế, miệng vết thương không khép lại, tỏa ra làn khói trắng.

Y xua tay dựa vào tường nghỉ, thế là Văn Phong Tẫn một chọi một.

Trên người Văn Phong Tẫn cũng có rất nhiều vết thương, tuy nhiên vẫn tự động khép lại.

“Ngài Văn sẽ chết…”

Bạch Ngọc bỗng nhiên đi tới bên cạnh Vương Tiểu Mị, hắn ngẩng đầu nhíu mày nhìn cậu ta.

“Em không biết đánh bại y kiểu gì, nhưng nếu thực sự máu của kẻ đó ngàn năm không có tác dụng phụ, y cũng sẽ không gạt em.”

Bạch Ngọc rũ mắt “Vậy nên em cảm thấy thứ này chắc chắn có giới hạn về mặt thời gian. Chỉ cần ngài Văn kéo dài lâu hơn một chút, cẩn thận sẽ có đường sống.”

Vương Tiểu Mị siết chặt Khai Minh hỏi Bạch Ngọc: “Sao cậu lại nói cho tôi biết?”

Bạch Ngọc trầm mặc, nhếch miệng lộ ra nụ cười khó coi: “Em biết em sai, nhưng em không ngờ cái sai của em lại to đến vậy. Em từng nghĩ, tâm nguyện của thầy Nhất Ngôn là muốn giết chết Hạn Bạt, đợi sau khi y hoàn thành em có thể xin y tha cho anh với ngài Văn, cuối cùng rời khỏi đây tới nơi khác sống cuộc đời không lo không nghĩ.”

“Tới hôm nay em biết ảo tưởng của em tan nát rồi, y muốn dùng cơ thể anh làm thành rối gỗ, càng không cho em được một gia đình. Tiểu An đã chết, em không biết phải làm sao cả…Em nói thật, em chỉ muốn kết thúc mọi thứ, để sự việc quay lại quỹ đạo ban đầu… Dù Nhất Ngôn có là ông nội em.”

Nói đến đây Bạch Ngọc trầm mặc, Vương Tiểu Mị đồng tình vỗ vai cậu ta: “Nghĩ thoáng lên Bạch Ngọc, mối tình đầu của ai mà chả đau khổ…”

Dù cái kiểu đau khổ này đúng thật hết hồn.

Đáy mắt Bạch Ngọc hiện lên chút ánh sáng, nụ cười đã chân thật hơn: “Cảm ơn anh Tiểu Mị, đến nước này rồi mà anh còn an ủi em.”

“Đừng nói vậy…” Vương Tiểu Mị lắc đầu.

Kiếp trước ở Bắc quốc, người từng móc tim móc phổi với hắn giết chết hắn, thậm chí thuộc hạ hắn từng tin tưởng nhất có khả năng là gián điệp quân địch phái tới.

Văn Phong Tẫn và hắn đều từng là nạn nhân, cũng là kẻ đầu sỏ.

Nhìn thấy nhiều, trải qua nhiều, thật ra tấm lòng không rộng nhưng Vương Tiểu Mị đã quen đối xử tốt với người lạ, cũng đã quen họ dùng oán báo ơn, dồn hắn tới bước đường cùng.

Trắng đen không thể phân minh, lúc Bạch Ngọc cảm thấy cậu ta phản bội bọn hắn thì hắn với Văn Phong Tẫn cũng đang nghĩ cách tổn thương lại, chính ra hai bên chẳng ai nợ ai.

Lúc bọn họ nói chuyện, cuộc chiến xảy ra biến hóa, Văn Phong Tẫn bị đâm trúng ngực, mái tóc dài xõa tung như ác quỷ, đôi môi mỏng dính đầy máu tươi.

Mà Nhất Ngôn trông rất bình thường ném bện tóc ra sau đầu, gương mặt trẻ trung dịu dàng cười tươi đối diện gã đàn ông.

“Không ổn!” Bạch Ngọc nhíu mày: “Xem ra chúng ta phải lên hỗ trợ rồi.”

Vương Tiểu Mị nghe vậy vội vàng gật đầu, vừa định chạy lên thì bị Bạch Ngọc nắm chặt cổ tay.

Vương Tiểu Mị: “Sao nữa?”

Bạch Ngọc trầm mặc, hỏi: “Ờ thì…Tiểu Mị anh với ngài Văn đều là người cổ đại, anh còn là sư huynh gã…Thế anh biết võ không?”

Vương Tiểu Mị: “Không biết.”

Bạch Ngọc: “…”

Vương Tiểu Mị: “Mẹ kiếp cái mặt cậu có ý gì?! Tôi không biết võ thì làm sao? Ít nhiều gì tôi chết cả nghìn năm rồi, nhớ lại có đem xuống mồ ăn qua ngày được không?”

Huống hồ võ công năm đó hệ thống chỉ cho hắn!

Bạch Ngọc: “… Khụ, em không có ý gì cả, nếu anh không biết xông lên làm gì? Thôi để em ngăn ông nội lại, anh qua chỗ ngài Văn xem có mưu kế gì không.”

Vương Tiểu Mị nhìn thoáng qua Bạch Ngọc nhỏ con và ông nội một cân mười của cậu ta đằng sau, khóe miệng giật giật: “…Cẩn thận nhé.”

“Em hiểu.” Cậu ta gật đầu chạy về phía Nhất Ngôn.

Vương Tiểu Mị xông về phía Văn Phong Tẫn, vội vàng đỡ lấy gã bàn chuyện. An Giai dùng một tay che cái lỗ lớn trên bụng, một tay yên lặng đưa lên quẹt máu Văn Phong Tẫn, vừa nghe vừa liếm.

“…”

An Giai: “Đừng lãng phí, đừng lãng phí.”

Vương Tiểu Mị: “…”

“Nếu nó nói thật, vậy cũng chỉ có thể kéo dài.” Văn Phong Tẫn nói: “Ta với An Giai tiêu hao sức mạnh Nhất Ngôn, chờ tác dụng phụ xuất hiện.”

An Giai gật đầu, len lén quệt máu. Văn Phong Tẫn mặc kệ y, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bên kia Nhất Ngôn nhìn Bạch Ngọc chắn trước mặt mình, mặt trầm xuống: “Bạch Ngọc, em đang làm gì vậy? ”

Mặt Bạch Ngọc đen hơn, lạnh lùng bảo: “Không thấy tôi đang ngăn cản ông à, ông nội. ”

Nhất Ngôn giật mình, ánh mắt lóe lên: “Em biết?”

“Ờ, không lừa được tôi cả đời, ông thất vọng?” Bạch Ngọc nắm chặt tay: “Mẹ kiếp đùa tôi vui không? Sớm biết tình cảm của tôi nhưng vẫn im lặng, ông không thấy buồn nôn à?”

“…”

Bạch Ngọc càng nói sắc mặt càng vặn vẹo, cậu nhớ tới Tiểu An, nhờ tới phần tình cảm mình cẩn thận quý trọng không tiếc lòng phản bội bạn bè, trở thành loại người bản thân mình ghét nhất!

Mà đối mặt với sự tức giận của cậu ta, ngoại trừ vẻ không tự nhiên ban đầu, Nhất Ngôn không đáp lại, coi như thừa nhận mọi chuyện.

Mặt Bạch Ngọc đỏ bừng vì tức, con ngươi oán hận nhìn chằm chằm Nhất Ngôn.

Y trầm mặc nói: “Tôi phải tiêu diệt ngoại tộc, bà nội em bị đám này giết chết, Bạch Ngọc, tránh ra.”

Bạch Ngọc cười nhạo: “Ông nói ông báo thù cho bà nội, như giờ thì sao?! Ông chỉ đang trút giận thôi! Ông mất tích nhiều năm như vậy, bố tôi vì đi tìm ông nên mới chết, mẹ tôi đổ bệnh không ai quan tâm, còn tôi! Tôi bơ vơ trong chính gia tộc của mình, lúc đó ông đang ở đâu? Sao không không xuất hiện?! Ông có từng hiểu cảm nhận của tôi không? Lúc ông lợi dụng tôi ông không thấy lương tâm cắn rứt à?”

Nhất Ngôn im lặng.

Bạch Ngọc giận dữ gào: “Ông là quái vật máu lạnh, ông trả lại Tiểu An cho tôi! Trả lại cho tôi!”

“Tôi nói rồi, nó chỉ là một công cụ!”

“Em ấy là con người!”

Bạch Ngọc thở hổn hển, đột nhiên cậu ta bình tĩnh lại, lộ ra nụ cười điên cuồng: “Ông nói người khác là quái vật? Sao ông không nhìn lại bản thân mình đi, ông mới chính là quái vật đấy. Còn Tiểu An, ông bảo em ấy là công cụ, được, tôi xin thề một ngày nào đó tôi cũng sẽ biến ông thành công cụ, để ông hiểu ra cảm nhận của em ấy.”

“Tôi sẽ giết ông…Ông không phải ông nội tôi, càng không phải là thầy tôi. Ông, chỉ là con quái vật ghê tởm.”

Bạch Ngọc thấp giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên cười rộ lên nhào về phía Nhất Ngôn, trong tay cậu ta nắm chặt mảnh vỡ của chén trà định cắt cổ y.

Nhất Ngôn nhìn cháu trai, giơ tay chặn mảnh sứ. Lòng bàn tay đổ máu, chất lỏng màu đỏ chảy ra, trên mặt Bạch Ngọc toàn là niềm vui sướng.

Cậu ta muốn lùi lại nhưng Nhất Ngôn nhanh tay hơn dùng sức túm lấy, Bạch Ngọc lảo đảo, bị y đánh bộp lên gáy, trợn mắt hôn mê.

Nhẹ nhàng đỡ cậu ta tựa vào vách tường, ánh mắt Nhất Ngôn khẽ dừng lại một lát sau đó tiếp tục tiến về phía đám người Vương Tiểu Mị.

Văn Phong Tẫn đẩy Vương Tiểu Mị, xách kiếm đứng thẳng người, An Giai  cũng trầm mặc đứng bên cạnh gã.

“Phong Tẫn…” Vương Tiểu Mị nhỏ giọng gọi.

“Không sao đâu.”

Văn Phong Tẫn không quay đầu lại, thanh âm khàn khàn không nặng không nhẹ mang theo chút ý cười nhàn nhạt: “Ta không chết, ta còn phải đưa huynh về mộ cung xây tổ chim, nhìn huynh ấp ra cả đám chim con.”

Vương Tiểu Mị nghe gã nhắc lại câu chuyện cười hôm nọ, muốn nở ra nụ cười nhưng không nổi, cứng lại trên môi.

Thân ảnh gã biến mất, đại sảnh rộng lớn chỉ còn tiếng kim loại va chạm.

Vương Tiểu Mị mở to hai mắt dần dần bị ánh nước che mờ. Bất luận có chuyện gì xảy ra, hắn phải đứng ở đây chứng kiến mọi chuyện.

Nhất Ngôn thực sự rất mạnh.

Văn Phong Tẫn và An Giai bị y dùng mưu kế biển người, hi sinh cả Tiểu An thực lực tiêu hao sức mạnh, Nhất Ngôn chiếm phần hơn, liên tục chen vào giữa hai người.

Đầu tiên y phá giải chiêu của An Giai, bị Văn Phong Tẫn đạp ra cũng không dừng tay, An Giai tức điên cả người chửi ầm lên: “Cút mẹ đi con hồ ly già!”

Sắc mặt An Giai cực kỳ khó coi.

Vương Tiểu Mị đỡ An Giai, lo lắng nhìn về phía trung tâm.

Trường bào tung bay, nhuyễn kiếm mềm mại, Nhất Ngôn không nói không rằng đâm thẳng qua nó, người Văn Phong Tẫn lại thêm mấy lỗ thủng.

Nhuyễn kiếm không chịu nổi lực bật lại, Văn Phong Tẫn dùng sức ép nó thẳng lên.

“Mày sắp chết rồi.” Nhất Ngôn cười tủm tỉm nhìn ngực gã.

Văn Phong Tẫn nhếch môi: “Ta tặng lại cậu đó cho nhà ngươi.”

Bốn mắt nhìn nhau đồng thời chuyển động.

Một trận gió lớn thổi qua, nước mưa tràn vào, hạt mưa rơi xuống đất nhanh chóng vỡ vụn.

Dao ngắn đâm vào bả vai Văn Phong Tẫn, thanh còn lại chuẩn bị cắt ngang yết hầu gã.

“Kết thúc rồi.” Nhất Ngôn cười lạnh, dùng sức cắt xuống!

“Phong Tẫn ————”

Vương Tiểu Mị gào lên, mà Văn Phong Tẫn cũng định lấy tay ngăn cản.

Ngay lúc này, Bạch Ngọc vốn bị đánh ngất không biết từ lúc nào đã nhảy lên lưng Nhất Ngôn, dùng sức ép y ngửa cổ ra sau!

Nhất Ngôn ngạc nhiên không kịp đề phòng làm theo động tác đó.

Đương nhiên Văn Phong Tẫn không bỏ qua cơ hội tốt, nhuyễn kiếm sắc bén cắt ngang cổ kẻ thù, máu chảy thành sông.

“Roẹt!”

Con ngươi màu đen to dần, giọng nói yếu ớt hòa vào tiếng mưa rơi.

Bạch Ngọc ngã xuống, chết lặng lau máu trên mặt rồi nhìn chằm chằm thi thể bên cạnh. Khuôn mặt cậu ta vặn vẹo, sau đó cười to như một thằng điên.

Vương Tiểu Mị há hốc mồm, thẳng tới khi hắn được gã đàn ông mình đầy vết thương ôm lấy mới tỉnh lại.

Kết thúc rồi…

Vương Tiểu Mị nhìn những giọt máu rơi xuống như mưa, nhớ tới một nghìn năm trước bọn họ cũng thế này, vươn tay ôm chặt gã tới mức Văn Phong Tẫn kêu lên, hắn mới thả lỏng.

“Kết thúc! Chúng ta thắng rồi!!!”

“Ừm.”

“Tất cả chúng ta đều sống, Phong Tẫn chúng ta đều sống!!!”

Vương Tiểu Mị nghẹn ngào, bàn tay to bao lấy ót hắn, khẽ ấn hắn vào sâu trong lồng ngực rộng lớn.

An Giai nhếch miệng cười, khập khiễng lê chân tới bên cạnh Cục Lông Tím dịu dàng ôm chặt lấy nó.

Mưa rơi trên thân con rối phát ra mấy tiếng “bộp bộp” lộn xộn.

“Tiểu Văn Tử.”

“Ừm.”

“Chúng ta trở về mộ cung đi.”

“Được.”

Lần này dù có trải qua bao nhiêu năm, anh nhất định không rời khỏi em nữa…

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi