TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


“Trương Phong, cậu đừng có đi!”
Thấy Trương Phong quay người muốn rời đi, Vương Hùng nhanh chóng giơ tay kéo anh lại.

Sau đó anh ta quay đầu nói với Tô Hiểu Huyên: “Hiểu Huyên, nếu như cậu không muốn dẫn Trương Phong đến quán rượu vậy thì cậu tự đi đi!”
Sau khi nghe Vương Hùng nói vậy, Tô Hiểu Huyên ngây người tại chỗ, vẻ mặt cô ta trông rất khó tin.

“Vương Hùng, khi nãy cậu nói gì với mình vậy?”
Tô Hiểu Huyên có hơi tức giận nói với Vương Hùng.

“Tôi nói cậu không muốn dẫn Trương Phong đến quán rượu thì cậu đi một mình đi, dù sao hôm nay cũng là Trương Phong mời chúng tôi uống rượu, nếu như Trương Phong không đi thì tôi cũng không đi nữa!” Vương Hùng nghiến răng lặp lại một lần.

“Vương Hùng, có phải não cậu bị úng nước rồi hay không? Cậu lại vì một người shipper nghèo nát mà đuổi mình đi hả?”
Tô Hiểu Huyên trừng to mắt vẻ mặt cô ta rất khó tin.

“Tô Hiểu Huyên, tôi đã nói với cậu mấy lần rồi, bất luận Trương Phong có nghèo hay không thì cậu ấy vẫn là bạn tốt nhất của tôi, tôi thích cậu là thật, nhưng không có nghĩa là cậu có thể sỉ nhục bạn của tôi, nếu như cậu cảm thấy mấy người bọn tôi không có tư cách đi cùng cậu đến quán rượu thì cậu đi đi!”
Lúc này, Vương Hùng đang nhẫn nhịn cuối cùng cũng bộc phát rồi, anh ta thấp giọng hét vào mặt Tô Hiểu Huyên.

“Được lắm Vương Hùng, cậu lại đuổi mình đi hả? Đi thì đi, không lẽ mình sợ cậu sao?”
Tô Hiểu Huyên hét lớn một câu rồi quay người rời đi.

Sau khi thấy Tô Hiểu Huyên rời đi thật thì trong lòng Trương Phong có chút áy náy, anh bước về phía trước khẽ nói với Vương Hùng: “Anh Hùng, thật ra anh không cần phải như vậy đâu, tôi cũng không muốn đi đến quán rượu lắm, vả lại có đi thì con gái nhà người ta cũng nhất định không nhìn trúng tôi đâu, hay là cậu đi đuổi theo Tô Hiểu Huyên đi.



“Hôm nay cô ấy thật sự đã quá đáng rồi, lại đi nói cậu như vậy, không thể chiều theo cô ấy mãi được!”
Vương Hùng thấp giọng trả lời một câu.

Trương Phong đứng im tại chỗ, anh cũng không biết nên làm gì mới phải.

Suy cho cùng không ai ngờ rằng chuyện này hôm nay lại thành ra như thế này.

“Thôi vậy, hay là hai người các cậu qua đó đi, đừng có vì một mình tôi mà làm các cậu bị cụt hứng!”
Lúc này trong lòng Trương Phong vẫn luôn nhớ đến chuyện Mễ Na bị người ta lừa đi thuê phòng.

Sự rời đi của Tô Hiểu Huyên vừa hay lại cho anh một lý do không đến quán rượu, bởi vậy sau khi nói xong câu này thì anh liền quay người rời đi.

“Không có Tô Hiểu Huyên, ba người chúng ta cùng nhau đến quán rượu có được không? Trong quán rượu có thiếu gì cô gái đẹp, đến lúc đó tôi sẽ chọn đại mấy cô để giới thiệu cho cậu!”
Nhãn Kính nhanh chóng kéo Trương Phong lại.

Ở một diễn biến khác, Tô Hiểu Huyên vừa định rời khỏi cổng trường Đại học Giang Thành thì điện thoại của cô ta bỗng reo lên.

Tô Hiểu Huyên do dự một hồi rồi lấy điện thoại ra nhấc máy, sau đó cô ta khẽ cất giọng nói: “Sao vậy hả Đồng Đồng?”
“Hiểu Huyên, giờ cậu đi tới đâu rồi? Mình với Tiết Vũ Nhu đã đến quán rượu Dạ Sắc ở gần Đại học Giang Thành rồi này, không phải cậu nói sẽ giới thiệu trai đẹp cho tụi mình quen biết hay sao? Sao giờ còn chưa qua nữa?”

Người con gái ở đầu dây bên kia tươi cười hỏi.

“Giới thiệu trai đẹp cái gì chứ? Anh ta chỉ là một shipper thôi, sao Tiết Vũ Nhu có thể nhìn trúng người như anh ta được…”
Sau khi nghe bạn cùng phòng hối thúc thì Tô Hiểu Huyên không khỏi khẽ lên tiếng lẩm bẩm một câu.

“Shipper hả? Shipper cái gì chứ?”
Sau khi nghe Tô Hiểu Huyên nói vậy, bạn cùng phong Dương Đồng Đồng vô cùng thắc mắc hỏi.

“Không… không có gì, buổi tụ họp hôm nay hủy bỏ nhé, chúng ta quay về phòng thôi!”
Tô Hiểu Huyên bị những lời nói của Vương Hùng làm tức giận vô cùng, cô ta cũng không muốn đến quán rượu nữa mà bĩu môi trả lời một câu.

“Cái gì? Buổi họp mặt hủy bỏ rồi hả?”
Sau khi nghe nói vậy, Dương Đồng Đồng lập tức giật mình, sau đó cô ta nói tiếp: “Hiểu Huyên, cậu đang giỡn với mình đó hả? Khi nãy mình với Tiết Vũ Nhu đi thuê gian ghế rồi, vả lại người ta cũng mang rượu lên rồi, bây giờ cậu lại nói với mình là hủy bỏ, vậy ai trả tiền đây?”
“Các cọi gấp gọi rượu vậy để làm gì chứ?”
Tô Hiểu Huyên sững sờ một hồi rồi có hơi tức giận nói.

“Không phải cậu bảo tụi mình gọi hay sao? Cậu nói tí nữa sẽ có con nhà giàu đến đây, là lốp dự phòng của cậu gì đó, cậu bảo tụi mình cứ tiêu tiền thoải mái, tới lúc đó đứa con nhà giàu đó sẽ thanh toán…”
Dương Đồng Đồng bất lực nói.

“Vậy các cậu order hết bao nhiêu tiền rượu vậy?” Tô Hiểu Huyên hỏi tiếp.


“Cũng không có bao nhiêu tiền, chỗ ngồi ở đây rẻ nhất cũng phải chín triệu, tụi mình gọi chín triệu tiền rượu thôi!” Dương Đồng Đồng từ từ trả lời.

Sau khi nghe vậy thì Tô Hiểu Huyên liền cau chặt mày.

Vốn dĩ cô ta vẫn đang nghĩ nếu như Dương Đồng Đồng không gọi nhiều rượu thì cô ta sẽ sang đó thanh toán.

Nhưng cô ta không ngờ rằng bạn cùng phòng mình lại phóng khoáng như vậy, vừa chi liền chi hết chín triệu.

Bây giờ cả người cô ta cũng chỉ còn có một triệu rưỡi thôi, căn bản không đủ để thanh toán.

“Hiểu Huyên, có phải cậu muốn chơi hai tụi mình không?” Sau khi không nghe Tô Hiểu Huyên nói gì, Dương Đồng Đồng bắt đầu nghi ngờ.

“Mình chơi các cậu làm cái gì chứ, lát nữa mình sẽ dẫn người qua đó, các cậu cứ đợi đi!”
Tô Hiểu Huyên thấp giọng trả lời một câu rồi tắt ngang điện thoại ngay lập tức.

Sau khi cúp máy, Tô Hiểu Huyên liền khôi phục tâm trạng hứng khởi rồi quay đầu nhìn lại chỗ của đám người Vương Hùng.

Tuy rằng vẻ mặt của cô ta có hơi bối rối, nhưng cuối cùng cô ta vẫn quay về trước mặt đám người của Vương Hùng.

Lúc này hai người Dương Đồng Đồng vẫn đang ngồi trong quán rượu, nếu như cô ta không dẫn người sang thì sau này cô ta phải sống như thế nào trong phòng ký túc xá đây.

Bởi vậy cứ cho là bây giờ trong lòng Tô Hiểu Huyên vô cùng khinh thường Trương Phong, nhưng bây giờ cô ta cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận chuyện dẫn Trương Phong tới quán rượu thôi.

“Hiểu Huyên, sao cậu lại quay lại đây?”
Sau khi thấy Tô Hiểu Huyên quay lại, Vương Hùng có hơi mừng rỡ hỏi.


“Không phải cậu định dẫn tên nghèo hèn này đến quán rượu hay sao? Chúng ta đi thôi!”
Tô Hiểu Huyên rất không tình nguyện nói với Vương Hùng.

Sau khi nghe Tô Hiểu Huyên nói vậy, Vương Hùng hơi sững sờ một chút, sau đó vui mừng nhìn Tô Hiểu Huyên nói: “Hiểu Huyên, tôi biết tâm địa cậu rất lương thiện mà!”
“Nếu không phải nể tình anh ta là bạn của cậu thì tôi không đồng ý dẫn anh ta tới quán rượu đâu, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một shipper, sao lại có thể chơi chung với loại người như chúng ta được!”
Tô Hiểu Huyên quan sát Trương Phong từ đầu đến chân rồi khinh thường nói.

Vương Hùng thấy Tô Hiểu Huyên bằng lòng dẫn Trương Phong đến quán rượu thì vô cùng vui vẻ nói với Trương Phong và Nhãn Kính: “Tốt quá rồi, Nhãn Kính Trương Phong chúng ta mau đi đến quán rượu thôi!”
Tuy Vương Hùng không biết Tô Hiểu Huyên là người thế nào, nhưng không có nghĩa là hai người Nhãn Kính và Trương Phong cũng không biết.

Bọn họ biết Tô Hiểu Huyên không đơn giản là hồi tâm chuyển ý như vậy, nên Nhãn Kính bước thẳng lên trước một bước nói với Tô Hiểu Huyên: “Cô dựa vào đâu mà không cho Trương Phong đi thì Trương Phong không được đi, bây giờ cô bảo Trương Phong đi thì bọn tôi phải đi cùng cô hả, cô tưởng cô là ai?”
“Nhãn Kính, câu nói này của anh có ý gì đây?”
Tô Hiểu Huyên trừng to đôi mắt hồ ly rồi hét vào mặt Nhãn Kính.

“Tôi với Trương Phong có thể đi qua đó, nhưng tôi có một điều kiện.

” Nhãn Kính chầm chậm nói.

“Điều kiện gì?”
Tô Hiểu Huyên cau mày hỏi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi