TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


“Nếu như hôm nay cô đãi thì ba người chúng tôi sẽ sang đó, nếu như cô không đãi thì chúng tôi không qua đâu!”
Nhãn Kính biết Tô Hiểu Huyên đột nhiên hồi tâm chuyển ý chỉ bởi vì cô ta xem ba người họ như nhà giàu để moi tiền.

Bởi vậy nên anh ta cũng chuẩn bị mượn cơ hội này để dạy dỗ Tô Hiểu Huyên một trận.

Sau khi nghe Nhãn Kính nói vậy, Tô Hiểu Huyên sững sờ, sau đó vẻ mặt của cô ta có hơi ngượng ngùng.

“Nhãn Kính, có phải cậu hơi quá đáng rồi hay không, sao cậu lại có thể để cho một đứa con gái như Hiểu Huyên đãi được chứ? Vả lại khi mọi người ra ngoài chơi cùng nhau, không có lý nào lại để cho một đứa con gái đãi chứ nhỉ?”
Vương Hùng thấy Tô Hiểu Huyên đồng ý để cho Trương Phong đi là đã nể mặt cho anh ta lắm rồi.

Bây giờ Nhãn Kính bảo Tô Hiểu Huyên mời khách, chuyện này đúng là có hơi quá đáng.

“Sao con gái lại không trả tiền được chứ? Không phải ngày nào cắc cậu cũng lẩm bẩm nam nữ bình đẳng hay sao? Bây giờ có cơ hội rồi, mấy lần trước đi ra ngoài chơi đều do chúng ta trả tiền hết, Tô Hiểu Huyên lại không tiêu lấy một đồng, lần này để cô ta mời thì đã sao?”
Nhãn Kính không khác sáo trả lời lại một câu.

Lúc trước vì quen biết với Vương Hùng mà Nhãn Kính đã không ít lần mời Tô Hiểu Huyên ăn cơm.

Suy cho cùng điều kiện gia đình Nhãn Kính cũng không tệ, cộng thêm việc Vương Hùng luôn theo đuổi Tô Hiểu Huyên, Nhãn Kính cảm thấy mình tiêu chút tiền cho anh em mình thì cũng đáng.

Nhưng mà hôm nay, Tô Hiểu Huyên lại dám sỉ nhục Trương Phong ở trước mặt nhiều người như thế, chuyện này khiến trong lòng của Nhãn Kính rất khó chịu.


Bởi vậy nên anh ta mới không hề nể mặt Tô Hiểu Huyên.

“Nhãn Kính, anh là con trai sao anh lại hẹp hòi như vậy chứ?”
Tô Hiểu Huyên có hơi không vui hét vào mặt Nhãn Kính.

“Đâu phải tôi hẹp hòi, mà tôi đang cho cô một cơ hội nam nữ bình đẳng đó, nếu như cô đã muốn đuổi chúng tôi về thì có phải cô nên thể hiện chút thành ý hay không.

“Khi nãy cô nói với Trương Phong nhiều câu khó nghe như vậy, bây giờ tôi bảo cô mời chầu chắc không có vấn đề gì chứ? Nếu như cô không có tiền trả thì cũng không sao, chỉ cần cô nói một câu xin lỗi với Trương Phong thì chuyện này cứ thế cho qua!”
Hình như hôm nay Nhãn Kính quyết tâm rồi, anh ta muốn tính nợ với Tô Hiểu Huyên nên vô cùng kiên quyết nói.

“Nhãn Kính, anh…”
Tô Hiểu Huyên nhìn Nhãn Kính, vẻ mặt cô ta bất lực vô cùng.

Bảo cô ta xin lỗi loại người như Trương Phong, dĩ nhiên là Tô Hiểu Huyên không làm được rồi, nhưng nếu bảo cô ta mời chầu thì cô ta cũng không có tiền.

Bởi vậy Tô Hiểu Huyên không biết phải làm gì, chỉ có thể nhìn sang Vương Hùng như thể đang cầu cứu.

“Hôm nay không phải đã nói là do tôi mời rồi hay sao? Khi nãy có lẽ Tô Hiểu Huyên cũng không phải cố ý đâu, tôi thấy hay là thôi đi!”
Chính vào lúc này, Trương Phong đột nhiên lên tiếng nói.

Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, Tô Hiểu Huyên ngẩng đầu nhìn sang chỗ của Trương Phong, vẻ mặt cô ta rất kỳ lạ.


Cô ta không hề ngờ rằng Trương Phong lại lên tiếng nói giúp cô ta vào lúc này.

Thật ra là do Trương Phong không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa mà thôi, anh muốn uống xong rượu với đám người Vương Hùng sớm chút sau đó lại về nhà nghe ngóng tình hình phía Mễ Na.

Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, Nhãn Kính cũng không tiện tiếp tục làm khó Tô Hiểu Huyên nữa, anh ta cất bước đi đến quán rượu Dạ Sắc.

Nhưng Vương Hùng lại cảm kích nhìn sang Trương Phong, Trương Phong không suy nghĩ nông cạn như Tô Hiểu Huyên, cũng coi như chừa lại chút mặt mũi cho Vương Hùng.

Suy cho cùng nếu cứ giằng co mãi như vậy thì Vương Hùng đứng ở giữa sẽ thấy rất khó xử.

Mấy phút sau, mấy người họ đã đi đến quán rượu Dạ Sắc ở gần Đại học Giang Thành.

Quán rượu Dạ Sắc là quán rượu có quy mô lớn nhất ở khu vực xung quanh Đại học Giang Thành, vì mới khai trương nên những bày trí bên trong vẫn còn mới lắm, cho nên các sinh viên rất thích đến đây chơi.

Nhưng khi đám người Trương Phong bước vào quán rượu thì Tô Hiểu Huyên lại đột nhiên dừng bước.

Nhân lúc hai người Vương Hùng không chú ý, Tô Hiểu Huyên quay đầu lại nói với Trương Phong: “Trương Phong, tí nữa khi gặp mặt bạn cùng phòng của tôi, anh không được nói với bọn hộ anh là một shipper nhé, tôi không muốn để bạn cùng mình biết tôi còn quen biết với một người như anh, anh hiểu không?”
Lúc này, hình như Tô Hiểu Huyên đã quên khi nãy ai đã giải vây giúp cô ta, cô ta không khách sáo nói với Trương Phong.

“Hiểu rồi!”

Trương Phong không muốn tốn thêm thời gian với Tô Hiểu Huyên nên đã tùy tiện trả lời một câu.

“Đúng rồi, tốt nhất là anh không nên có suy nghĩ gì với bạn cùng phòng tôi nhé, bạn cùng phòng tôi nhất định không xem trọng người nghèo rách nát như anh đâu, tốt nhất là anh nên tự biết thân biết phận đi!” Tô Hiểu Huyên nhìn Trương Phong rồi nói tiếp.

Sau khi nghe Tô Hiểu Huyên nói vậy, Trương Phong không khỏi ngây người một hồi.

Sau đó anh dừng bước, gương mặt anh không có cảm xúc gì, anh nói: “Tô Hiểu Huyên, nếu như tôi không nể mặt Vương Hùng thì tôi nhất định sẽ không cùng cô đi đến quán rượu này, vả lại tôi cũng đã có vợ chưa cưới rồi, tôi cũng không hề hứng thú với bạn cùng phòng của cô, cho nên cô không cần phải lo đâu!”
“Anh có vợ chưa cưới rồi á? Anh đang chém gió với tôi đó hả? Ai lại nhìn trúng người shipper nghèo rách mồng tơi như anh chứ?”
Tô Hiểu Huyên trợn tròn mắt với Trương Phong sau đó đi thẳng vào trong quán rượu.

Vì hai người Nhãn Kính và Vương Hùng đã đi vào quán rượu trước rồi nên bọn họ không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người Trương Phong và Tô Hiểu Huyên.

Bên trong quán rượu Dạ Sắc, dưới ánh đèn mập mờ.

Những nam thanh nữ tú ăn bận rực rỡ đang điên cuồng nhún nhảy trên sàn nhảy theo điệu nhạc đinh tai nhức óc, họ như đang sống hết mình với tuổi trẻ.

Bây giờ là bảy giờ tối, tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng đối với những người thích cuộc sống về đêm mà nói thì khoảng thời gian này chính là khởi nguồn của cuộc sống tuyệt vời của bọn họ.

Hôm nay có rất nhiều người bên trong quán rượu Dạ Sắc, đa số đều là các sinh viên của Đại học Giang Thành.

Đây là lần đầu tiên Trương Phong đến quán rượu, bởi vậy khi anh vừa bước vào thì liền bị cảnh tượng bên trong làm cho bất ngờ.

Khi Tô Hiểu Huyên nhìn thấy dáng vẻ nhà quê này của Trương Phong thì không khỏi ở nụ cười khinh thường.

Nhưng mà do có hai người Vương Hùng và Nhãn Kính đứng bên cạnh Trương Phong nên cô ta cũng không nói gì nhiều.


“Hiểu Huyên, tụi mình ở bên này này!”
Chính vào lúc này có một cô gái trang điểm đẹp ăn bận sang trọng vẫy vẫy tay với đám người Tô Hiểu Huyên.

Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen ôm sát, để lộ đường cong quyến rũ, hai chân trắng nõn thon dài, mái tóc màu vàng gợn sóng xõa ngang vai, trông cô ta trẻ trung vô cùng.

Tuy cô gái này trang điểm gợi cảm quyến rũ nhưng chỉ có thể dùng chữ bình thường để miêu tả cô ta thôi, cô ta thậm chí còn không xinh đẹp bằng Tô Hiểu Huyên.

Nhưng mà cho dù như thế thì cơ thể cô ta rất nóng bỏng, hai chân vừa thon vừa dài, vòng một đầy đặn đáng kinh ngạc, vóc dáng của cô ta đã hoàn toàn vượt xa cái vóc dáng của các nữ sinh đại học bình thường khác.

“Đồng Đồng, mình qua đó liền!”
Tô Hiểu Huyên quay đầu lại trả lời một câu rồi nói với đám người Vương Hùng: “Người đó chính là Dương Đồng Đồng bạn cùng phòng của mình đó, bây giờ chúng ta qua đó thôi!”
“Được!”
Vương Hùng nhanh chóng gật gật đầu.

Sau đó Tô Hiểu Huyên lại quay đầu nhìn Trương Phong rồi thỏ thẻ nói: “Trương Phong, tí nữa khi anh gặp bạn cùng phòng của tôi, anh đừng có nói bừa nhé, đừng có tiết lộ thân phận nghèo khổ của anh đó…”
“Hiểu Huyên, cậu có thể bớt nói vài câu hay không!”
Vương Hùng không nhịn được nữa cau mày trách móc.

“Mình đâu có ý gì khác đâu, không phải cậu muốn giới thiệu bạn gái cho Trương Phong hay sao?”
“Nếu như bạn cùng phòng mình biết anh ta là một người shipper nghèo khó thì có lẽ bọn họ sẽ không thèm để tâm đến anh ta ấy, mình chỉ muốn tốt cho anh ta nên tốt bụng nhắc nhở anh ta một câu!”
Tô Hiểu Huyên khinh thường lên tiếng giải thích một câu sao đó ngoắt mông đi về phía dãy ghế ngồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi