Chương 1012:
Nếu như hàng xóm của mình dựa vào dáng người để giành thắng lợi, vậy cô ta cũng có thể! Cô ta thậm chí có thể tốt hơn so với Hàn Minh Thư.
Cô ta lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, ánh mắt đưa tình nhìn Dạ Âu Thần.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng, âm trầm, sắc bén: “Sau này, nếu tôi còn thấy cô âm hồn không tan.”
Môi mỏng của anh chậm rãi mấp máy, hơi thở nguy hiểm quanh thân bắn ra: “Đừng nói là xóm nghèo, đến thành phố Z tôi cũng khiến cô sống không yên ổn. Cô nên thấy may mắn tôi không đánh phụ nữ, có điều tôi cũng không ngại phá lệ đâu.”
Dạ Âu Thần nói rất chậm, nghe giống như đang gằn từng chữ, vẻ mặt người phụ nữ hàng xóm vốn có vẻ thẹn thùng cuối cùng bị thay bằng sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy không nói được một câu.
“Cút.”
Dạ Âu Thần phun ra một chữ cuối cùng.
Người phụ nữ hàng xóm sợ đến nỗi hồn cũng bay mất, chạy như điên xuống dưới lầu, lúc đến dưới lầu có lẽ bị vấp té, kêu thảm một tiếng, nhưng cô ta nhanh chóng đứng lên rồi chạy tiếp.
Mà trong nhà, lúc Hàn Minh Thư mở ngăn kéo ra dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền tới, cô không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, nháy mắt một cái lại không nghe thấy âm thanh gì.
Chẳng lẽ là cô nghe lầm?
Nói như vậy là hoàn mỹ rồi.
Hàn Minh Thư nghĩ thầm, đóng kỹ ngăn kéo, lúc chuẩn bị đứng dậy, bụng lại đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, cô sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống ghế, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.
“Bé cưng, con đừng dọa mẹ mà, gần sang năm mới, con ngoan ngoãn chút được không? Mẹ…
Không muốn lại nằm trong bệnh viện đâu.”
Hàn Minh Thư vừa vỗ nhẹ bụng mình, vừa dịu dàng mà dỗ đứa bé trong bụng.
Cô không biết khoảng thời gian này đứa bé có cảm ứng tâm linh với cô không, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Ngoan nào, xong hết mọi chuyện, đến lúc đó mẹ chắc chắn sẽ nghỉ ngơi, con ngoan một chút…”
Lúc Dạ Âu Thần đến giữa cửa thì thấy một màn như vậy.
Người phụ nữ mình yêu ngồi trên ghế, nhẹ vỗ về bụng của mình, tự nói với mình bé cưng ngoan nào.
Một màn này đối với Dạ Âu Thần mà nói, một màn kích thích thị giác rất lớn.
Người phụ nữ của mình mang thai, là đàn ông chắc chắn phải vui vẻ, nhưng nhìn một màn này, cảm xúc của Dạ Âu Thần lại không vui lên. Ngược lại, tay rũ xuống dần nắm chặt lại, con ngươi co rút lại mãnh liệt.
Tâm trạng được anh áp chế cuối cùng bị phá vỡ phong ấn vào lúc này, tức giận và ghen tuông tranh nhau xông lên, tràn ra bốn phía, khiến chân tay Dạ Âu Thần run lên.
Lần đầu tiên, Dạ Âu Thần phát hiện lửa giận của mình có thể thăng cao đến thế, lửa giận của sự ghen tuông thiêu đốt anh tới cực điểm.
Hàn Minh Thư còn đang dỗ cục cưng của mình, dỗ trong chốc lát, đột nhiên cô cảm thấy có chỗ không đúng, vì vậy cô liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng cửa.
Cửa nhà trống rỗng không có một ai.
Chẳng lẽ vừa rồi cô cảm nhận sai? Vừa rồi…
Sao cô cảm thấy ở cửa có người?
Hàn Minh Thư mấp máy môi đỏ mọng, khẽ vuốt bụng mình vài cái, cảm nhận trong bụng dần an tĩnh lại, cô liền không dám trì hoãn nữa, dặn dò đứa bé ở trong lòng vài câu, sau đó cô cầm túi đứng dậy đi ra ngoài.
Dạ Âu Thần còn đợi cô ở dưới lâu, vừa rồi cô nói thêm vài câu với người phụ nữ hàng xóm, vừa rồi còn xảy ra cơn đau đột xuất.
Lúc này không biết đã qua bao lâu rồi, chắc chắn là vượt quá thời gian rồi.
Sau khi ra khỏi phòng, lúc Hàn Minh Thư đang chuẩn bị rời đi, bước chân lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, cô nhìn thấy nhiều hơn một người trên ghế sô pha.
Hàn Minh Thư nhìn bóng người kia mà đờ ra, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.
Dạ Âu Thần…
Anh đến từ lúc nào? Vừa rồi bóng người cô cảm giác được là anh sao?