Chương 1013:
Hàn Minh Thư mím môi đi đến chỗ anh.
“Sao anh đột nhiên đi lên? Không phải em kêu anh chờ em dưới lầu sao?”
Dạ Âu Thần ngồi trên sô pha, hơi thở lạnh lẽo u ám khiến căn phòng dần lạnh lên, lúc Hàn Minh Thư tới gần, anh ngước mắt lên, cô liền nhìn thấy đôi mắt u ám thâm thúy của anh.
Chỉ một cái liếc mắt, Hàn Minh Thư liền dừng bước, không dám lại gần nữa.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần rất không thích hợp, Hàn Minh Thư thầm nghĩ, lúc này tạm thời cô vẫn không nên tiến lên.
Thấy cô dừng bước, lại nhìn thấy thần sắc nơi đáy mắt và biểu cảm của cô, môi Dạ Âu Thần dần cong lên độ cung giễu cợt.
“Không tới đây?”
Anh hỏi.
“Em…”
Hàn Minh Thư mím môi, nói không ra lời cũng không tiến lên phía trước.
Bởi vì cô do dự nên hơi thở trên người Dạ Âu Thần càng trở nên lạnh lẽo, ngay cả đáy mắt cũng xuất hiện sự hung ác: “Sợ anh?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Sợ anh cái gì?”
Dạ Âu Thần nguy hiểm mà nheo mắt lại, đôi mắt chăm chú khóa chặt cô, cuối cùng ánh mắt rời xuống rơi vào trên bụng của cô: “Cảm thấy anh sẽ ra tay với con của em?”
Vừa dứt lời, màu máu trên môi của Hàn Minh Thư nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Đôi mắt đẹp của cô tràn ngập sự khó tin, khiếp sợ nhìn Dạ Âu Thần. Thì ra….
Cảm giác vừa rồi của cô không sai, Dạ Âu Thần quả thật đã đứng ở cửa phòng, nhưng….
chỉ dựa vào mấy câu nói kia sao anh có thể nói như vậy? Khả năng duy nhất chính là có lẽ lúc ở bệnh viện anh đã nghi ngờ việc cô mang thai.
Trách không được, cô luôn cảm thấy tâm trạng của anh không tốt. Có điều, Hàn Minh Thư vẫn nhịn không được mà hỏi: “Anh…
Đã sớm biết?”
Vấn đề này, Hàn Minh Thư hỏi một cách gian nan, giọng nói như bị ách lại trong cổ họng không phát ra ngoài được.
Dạ Âu Thần nhìn khuôn mặt tái nhợt như trong suốt của cô cười: “Anh không xứng được biết sao?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Minh Thư không nói gì, cô không biết làm sao để giải thích chuyện này với Dạ Âu Thần, cô có dự cảm anh có thể sẽ biết, nhưng quả thực chưa chuẩn bị xong anh biết rồi thì làm sao.
Nhìn cô bó tay bó chân đứng ở đó, một câu cũng nói không ra, đôi mắt màu đen của Dạ Âu Thần chợt hiện lên vẻ thất vọng, lạnh giọng: “Nếu như anh không hỏi, có phải em vẫn sẽ gạt anh không?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không phải…”
“Anh nhìn rất dễ gạt sao? Giống một thằng ngu?”
Anh đứng lên từ trên ghế sô pha, thân thể cao lớn ép tới gần Hàn Minh Thư, hơi thở quanh người đều bao phủ Hàn Minh Thư.
Thấy bộ dáng này của anh, Hàn Minh Thư có chút sợ, bước chân theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng động tác này càng làm cho Dạ Âu Thần nghĩ cô sợ anh, lập tức liền bị kích thích, chợt híp mắt lại, từng bước tới gần cô, cho đến khi Hàn Minh Thư không còn đường lui, phía sau lưng đã đụng phải mặt tường lạnh lẽo cứng rắn.
“Anh, anh bình tĩnh một chút, em không có lừa anh, anh…
A…”
Hàn Minh Thư còn chưa nói hết, cổ tay đã bị Dạ Âu Thần dùng lực mạnh giữ lại, sau đó đặt lên trên đỉnh đầu: “Không gạt tôi? Vậy em nói cho tôi biết, đứa bé trong bụng là có chuyện gì? Hôm đó tôi chỉ đụng vào em, em liền mang thai? Còn là thai ba tháng?”
Hàn Minh Thư: “…”
Thì ra anh đã biết rõ ràng rồi.
Không chỉ biết cô mang thai, ngay cả cô mang thai bao lâu đều biết.
“Thì ra…
Lúc anh ở bệnh viện đã biết, vậy vì sao anh…”
“Vì sao đến bây giờ mới nói, đúng không?”
Dạ Âu Thần cười lạnh tiếp lời cô, sắc mặt của Hàn Minh Thư càng trở nên khó coi.