TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 993:

 

Nếu đẩy cô xuống thì lúc đó bọn người kia sẽ loạn cào cào, cô ta sẽ có cơ hội rời đi, cô muốn chạy trốn, trốn về nhà họ Uất Trì đi!

 

Sau khi suy nghĩ xong Đoan Mộc Tuyết căn bản không hề do dự chút nào, ngay lập tức đưa tay ra đẩy phía sau lưng Hàn Minh Thư, sau đó xoay người chạy!

 

Hàn Minh Thư muốn nói gì cũng không có cơ hội, cô bị đẩy ngã ở đây, xung quanh không có chỗ nào có thể níu lấy, mắt thấy mình sắp ngã, cô nhắm mắt đưa tay ra bảo vệ bụng của mình.

 

Không được…

 

Cô rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội, nếu như thật sự bị phá hỏng như thế, sau này cô lấy cái gì để chuộc tội?

 

Ngay khi Hàn Minh Thư cho rằng mình sẽ ngã xuống, một đôi tay to kịp lúc giữ lấy cô, cảm giác quen thuộc xông vào hô hấp của cô, Hàn Minh Thư mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy u ám.

 

Ngày binh thường cặp mắt kia trầm ổn bao nhiêu thì giờ phút này lại không còn chút tỉnh táo nào, tràn đầy sự lo lắng, bàn tay to giữ lấy cô mặc dù mạnh mẽ nhưng lại có chút run rẩy rất nhẹ, từ vẻ thở dốc dồn dập có thể nhìn ra vừa rồi anh có dùng lực mạnh đến đâu thì giờ phút này cũng lo lắng thế nào.

 

Lông mi Hàn Minh Thư nhẹ nhàng rung động, kích động giữ lấy áo ngoài màu trắng của anh, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy có chút cảm giác choáng váng trước mặt, mà cảm giác càng ngày càng mạnh.

 

Một giây sau, cô ngay lập tức ngất xỉu trong ngực Dạ Âu Thần.

 

Từ khi hai người gặp nhau căn bản chưa kịp nói câu nào, Hàn Minh Thư đã ngất xỉu trong ngực anh.

 

Lông mày Dạ Âu Thần nhíu chặt, trực tiếp bế xốc cô lên.

 

“Mau đuổi theo, người chạy hướng bên kia!”

 

Kièu Trị mang theo một đoàn người trực tiếp xông lên tầng, La Lo Li phía sau sau khi nhìn thấy Hàn Minh Thư thì ngừng lại, thở hồng hộc nhìn cô.

 

“Minh Thư? Tổng giám đốc, cô ấy không sao chứ?”

 

Dạ Âu Thần nhìn người đến, trong ấn tượng không có khuôn mặt này nhưng nhìn vẻ lo lắng của cô ấy chắc là bạn của Minh Thư, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn xụ mặt trả lời một câu: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”

 

Nói xong, Dạ Âu Thần xốc cô lên, trực tiếp xoay người đi xuống tầng dưới.

 

La Lo Li gật nhẹ đầu, vô thức quay người muốn đi theo.

 

Đi được hai bước thấy dáng người cao lớn kia vậy mà lộ ra vẻ lạnh lùng vô cùng, bước chân La Lo Li lập tức dừng lại.

 

Quên đi, mặc dù cô rất lo lắng cho Mộc Từ, nhưng đó dù sao cũng là tổng giám đốc của công ty, cô không quen biết gì anh ta, chứ đừng nói đến quen thân. Trước đó cô cũng không ngờ có thể nói chuyện với người này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty.

 

Bây giờ đi theo đúng là có hơi kỳ lạ.

 

Cô theo chân Kièu Trị đến, tốt nhất vẫn là cùng Kièu Trị đi tìm người.

 

Còn về phần Minh Thư, nhìn Dạ Âu Thần lo lắng như thế, cô chắc chắn sẽ bình an vô sự.

 

Sau khi hạ quyết tâm, La Lo Li yên lặng xoay người, cất bước chạy về phía Kièu Trị.

 

Đoan Mộc Tuyết đẩy Hàn Minh Thư xuống xong liền xoay người chạy.

 

Cô ta ngay lập tức hối hận!

 

Vì sao mình xúc động như thế, rõ ràng cô ra nói với mình sẽ thay mình nói chuyện, chứ không phải lừa mình, chỉ là tốc độ của bọn họ quá nhanh cho nên mới tìm đến được.

 

Nếu như cô ta vừa rồi không làm gì thì còn có thể thanh minh cho bản thân vài câu.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Cô ta đẩy Hàn Minh Thư xuống.

 

Vừa rồi… giọng nói kia Đoan Mộc Tuyết thấy rất quen, trước kia là Kièu Trị theo cô ra một thời gian dài, tên đó… trước đây còn vô cùng thích mình.

 

Nếu anh ta ở đây, nếu như là anh ta thật, chắc chắn… Dạ Âu Thần cũng đến.

 

Nếu như Dạ Âu Thần biết mình đẩy Hàn Minh Thư xuống, chắc chắn anh sẽ hận chết mình. Cô ta vừa làm ra một chuyện tội ác tày trời, nhưng bây giờ đã đến bước này, cô ta không thể quay đầu, Đoan Mộc Tuyết không dám đi nghe, cũng không dám đi xem Hàn Minh Thư bị ô ta đẩy xuống như thế nào, cô ta chỉ biết hung hăng chạy về phía trước.

 

Chỉ cần rời khỏi đây, quay lại nhà họ Uất Trì, tìm kiếm sự che chở của ông thì hẳn là có thể không sao rồi.

 

Ông mặc dù giận cô ta, nhưng nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện, ông chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

 

Dù sao, cô ta cũng là cháu gái ruột của ông!

 

Nghĩ đến đây Đoan Mộc Tuyết càng chạy nhanh hơn, nhưng phía mặt chính là đừng cụt, cô ta căn bản không còn chỗ nào để chạy nữa.

 

Đoan Mộc Tuyết quay đầu nhìn lại, nếu như có người đuổi theo phía sau, chắc chắn cô ta sẽ bị bắt được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi