TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 994:

 

Đúng lúc này có một vị khách từ trong phòng đi ra, Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì vọt thẳng vào, sau đó đẩy người kia ra ngoài.

 

“Ai ai, cô định làm gì thế? Thả tôi ra!”

 

Ầm!

 

Đoan Mộc Tuyết xông thẳng vào phòng, sau đó ầm một tiếng khóa trái cửa lại.

 

Vị khách bị lôi ra ngơ ngác đứng ở đó, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi Kièu Trị mang người xông đến vây quanh căn phòng có cô ta, vị khách mới lộ ra vẻ ngạc nhiên kinh khủng,

 

“Các người… các người muốn làm gì?”

 

Anh ta lắp bắp hỏi.

 

Kièu Trị nhìn ông ta một chút, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi người phụ nữ kia vào phòng anh?”

 

Vị khách gật đầu: “Đúng, cô ta đột nhiên xông lên, cướp thẻ phòng của tôi, sau đó đi vào khóa trái cửa lại.”

 

Kièu Trị nhíu mày, biểu cảm có chút không vui, vị khách kia thấy anh ta dẫn theo nhiều người như thế bị dọa lui về sau mấy bước: “Chuyện này không liên quan đến tôi, cô ta tự xông đến.”

 

“Biết rồi, chúng tôi có việc phải xử lý nơi này, các người đi trước đi.”

 

Vị khách do dự: “Thẻ phòng của tôi…”

 

Kièu Trị rút ra một tập tiền đưa cho anh ta: “Đi trước đi, xử lý xong căn phòng kia vẫn là của anh, hiểu không?”

 

Đây là một nhà trọ nhỏ, giá một đêm rất rẻ, khách trọ thấy anh ta vừa ra tay là đưa nhiều tiền như thế, lập tức liền không bình tĩnh, nhanh chóng đưa tay ra nhận tiền sau đó chạy qua một bên.

 

La Lo Li cũng đuổi đến ngay lúc này, cô chống hai tay lên eo đứng trước mặt Kièu Trị.

 

“Người đâu rồi? Đuổi không kịp sao?”

 

Nghe vậy, Kièu Trị nhìn cô một cái, sau đó nhìn vào phòng: “Trống vào đó rồi.”

 

La Lo Li nhìn thoáng qua căn phòng, lại nhìn nhìn những người vây quanh ở cổng, mấp máy môi, xem như hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

Cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Kièu Trị hỏi cô: “Làm gì thế?”

 

“Gọi cảnh sát chứ sao, nếu không nhà trọ sẽ không phối hợp mở cửa cho chúng ta.”

 

Nghe thấy cô muốn gọi cảnh sát, Kièu Trị vô thức đưa tay ra ngăn cản động tác của cô, La Lo Li khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao thế?”

 

Kièu Trị mấp máy môi, vẻ mặt kém sắc, anh ta quay mặt đi: “Đừng báo cảnh sát.”

 

Nếu muốn gọi cảnh sát thì anh ta đã gọi rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn cất giấu tư lợi.

 

Nếu gọi cảnh sát thì có lẽ…

 

Đoan Mộc Tuyết sẽ đi đời, dựa vào tầm ảnh hưởng của nhà họ Đoan Mộc, nếu cảnh sát mà nhúng tay vào chuyện này thì sẽ trở nên rất phức tạp, sau đó lại bị người khác khuếch đại lên.

 

Bởi đây không phải chỉ là một chuyện bình thường mà là chuyện có liên quan tới nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc.

 

Anh ta không biết tại sao mình lại cất giấu tư lợi này trong lòng, Kièu Trị thầm nghĩ, đây là lần cuối cùng.

 

Qua lần này nhất định anh ta sẽ xóa bỏ mọi tơ tưởng của mình.

 

“Tại sao lại không gọi cảnh sát?”

 

La Lo Li khó hiểu: “Chúng ta vào kiểu gì chứ?”

 

Kièu Trị: “Cô tránh sang một bên đi, chuyện này để tôi giải quyết là được rồi.”

 

“Không được.”

 

La Lo Li không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, lắc đầu: “Anh mời tôi ăn cơm, tôi không có gì để trả lại, anh không cho tôi báo cảnh sát, vậy…

 

Tôi mở cửa giúp anh nhé?”

 

Kièu Trị: “???”

 

La Lo Li cất điện thoại, mở túi xách của mình ra rồi lấy sợi dây thép mảnh trong một chiếc hộp nhỏ ra, sau đó đi tới trước cửa phòng và bắt đầu cạy khóa.

 

Kièu Trị: “…”

 

Tất cả mọi người: “…”

 

Răng rắc.

 

Sợi dây thép bị gãy, La Lo Li xấu hổ cười nói: “Tôi lấy nhầm mất rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi