TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Người hầu vừa mới dựa theo phân phó của Lương Thần đổi mới đệm chăn trên giường, chăn bông tằm ti thượng hạng, mềm như là đặt mình trong đám mây, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy toàn thân mình khó chịu giống như nằm ở trong địa ngục.

Sau đó Lương Thần liền đè ép lên, người đàn ông thoạt nhìn cũng không béo, nhưng lại rất nặng.

Nháy mắt Cảnh Hảo Hảo liền cảm thấy không khí trong ngực mình đều bị anh đè ép  ra ngoài toàn bộ.

Giờ phút này thân thể cô cứng ngắc như là con cá chết, nằm thẳng tắp ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, như là phạm nhân đang đợi tử hình.

Lương Thần cũng không có hành động gì, chỉ chậm rãi xoay mặt của cô lại, ánh mắt nhìn cô, hơi hơi cúi đầu, hôn môi cô.

Môi của anh còn cách môi cô một đoạn, đáy lòng của cô liền kháng cự thành một mảnh, cô muốn tránh đi, nhưng lại bị anh ép tới gắt gao, toàn thân dùng không được chút khí lực nào.

Cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo nhắm hai mắt lại, dưới đáy lòng cô nói với chính mình, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng mà, cho dù như thế, vào lúc Lương Thần chạm vào chính mình, toàn thân cô liền không tự chủ được nổi lên một tầng rùng mình, thậm chí trong lòng đều có chút quay cuồng lên, tay cô theo bản năng liền nắm chặt ga giường dưới thân, hung hăng vặn chặt, dùng hết toàn lực, ý đồ dùng đau đớn sinh sôi truyền tới từ lòng bàn tay của cô để dời đi cảm giác kích thích anh cho.

......

Sau khi Lương Thần ăn no thỏa mãn, đi phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, Cảnh Hảo Hảo vẫn duy trì tư thế khi anh rời khỏi người của cô, cuộn thân mình, tóc rối loạn, đôi mắt nhắm lại, như là đang ngủ.

Anh đi đến bên cạnh, tắt đèn lớn trong phòng, nằm đến bên người Cảnh Hảo Hảo, kéo vào cô trong lòng của mình, đắp kín chăn, rất nhanh liền lâm vào mộng đẹp.

Sau khi tiếng hít thở của Lương Thần dần dần bình ổn, Cảnh Hảo Hảo chậm rãi mở mắt.

Đêm đã khuya, trong phòng ngủ chỉ có đèn ngủ màu vàng sáng rỡ, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm bích hoạ trên vách tường đối diện, chỉ nhìn thấy một đoàn màu đen.

Nơi này là vùng ngoại thành, lại ở trên giữa sườn núi, vào đêm, yên tĩnh đến rối tinh rối mù, trong cả phòng ngủ, chỉ có tiếng hít thở của cô và Lương Thần.

Tuy rằng lúc này đây, cũng không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng cô vẫn có chút chịu không nổi, cô không thích Lương Thần, còn có người thương, đối mặt với Lương Thần liền thật sự rất mâu thuẫn, nhưng lại phải đi tiếp nhận, cho nên, ở trong trận hoan ái vừa rồi kia, cô giống nhau đặt mình trong địa ngục, không ngừng không nghỉ, sống một ngày bằng một năm, lúc này thật vất vả mới kết thúc, cô cảm thấy cả người mình giống như là bị trọng thương, chỉ còn một hơi thở.

Từ sau khi Cảnh Hảo Hảo nhận thức Lương Thần, mỗi ngày cô đều trôi qua lo lắng đề phòng, ban đêm thức tỉnh rất nhiều lần, hiện tại, ván đã đóng thuyền, trong não cô ngược lại lập tức trống không, cũng không cần suy nghĩ gì nữa.

Thật ra hiện tại cô thật sự vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng cô lại không thể nào ngủ được, nhất là Lương Thần nằm ở bên thân thể của cô, cánh tay anh còn ôm chặt thắt lưng của cô, khiến cô càng thêm khó chịu.

Cũng không biết qua bao lâu, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy cảm giác khó chịu trên người mình hơi giảm bớt một chút, cũng không phải là quá mệt mỏi, lúc này mới vươn tay, thật cẩn thận mở cánh tay Lương Thần ra.

Cánh tay người đàn ông rất nặng, Cảnh Hảo Hảo bình ổn hô hấp, sợ chính mình không cẩn thận liền đánh thức Lương Thần.

Đợi đến khi cuối cùng cô đặt cánh tay anh sang một bên, lúc này cô mới nhẹ nhàng lật người, để cho mình lăn ra ngoài từ trong ngực Lương Thần, sau đó liền vén chăn lên, đèn ngủ mờ tối, cô tìm được quần áo của mình từ trên mặt đất, nhẹ chân nhẹ tây mặc vào từng cái, sau đó cầm lấy túi xách của mình, rón ra rón rén đi đến cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi