TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

“Các người là ai.” Một tiếng quát to cắt đứt đoạn đối thoại của Vu Thiện và Âu Dương Lãnh, nghe tiếng nói đó trong nháy mắt Vu Thiện lấy lại tinh thần, sửa sang lại quần áo bị Âu Dương Lãnh cởi ra, mặc dù cả người đều có dấu vết hoan ái, nhưng cũng không dễ nhìn ra.

Âu Dương Lãnh không vui nhìn hành động của cô, trong đôi mắt hiện rõ sự tàn nhẫn, đáng tiếc Vu Thiện chìm đắm trong sự vui sướng nên không phát hiện ra, vì hai anh em Pháo Đầu trở về, bọn họ nhất định sẽ cản Âu Dương Lãnh mang mình về.

“Tránh ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.” Pháo Đầu phát hiện có gì đó không bình thường, có ít nhất hai mươi người đứng trước phòng, một thân tây trang màu đen, rõ ràng chính là vệ sĩ, vẻ mặt họ cứng ngắc, hỏng rồi, có phải bị phát hiện rồi không, Vu Thiện đâu?

“Tới đây, đã lâu lắm rồi không luyện thân thủ.” Hắc Tử bước ra, đây chính là hai người đưa phu nhân rời đi, lúc trước máy bay tư nhân bay qua mấy nước khác nhau khiến bọn họ không điều tra ra điểm dừng chân chính xác, nếu không đã sớm tìm được phu nhân, cũng sẽ không khiến lão đại phải cực khổ như vậy.

“Các người là ai?” Pháo Đầu đề phòng hỏi, cặp mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hắc Tử, trong lòng kỳ vọng Vu Thiện vẫn chưa về, như vậy còn có thể đuổi đám người này đi. Trước mắt nhiều người như vậy, thoạt nhìn toàn là cao thủ đẳng cấp, với hai anh em bọn họ rất khó có phần thắng, chỉ cần Vu Thiện chưa về thì dễ hoạt động hơn.

“Phu nhân tập đoàn Âu Dương mà các người cũng dám dẫn đi!” Hắc Mộc nhìn Pháo Đầu không có ý tốt, nháy mắt với Hắc Tử, tổng giám đốc và phu nhân vẫn còn nói chuyện bên trong, không thể để bọn họ quấy rầy.

“Ở đây cứ giao cho bọn em.” Hắc Tử hiểu ý anh trai, ý bảo vệ sĩ phía sau lưng vây quanh Pháo Đầu và Thiết Đầu, bày ra tư thế chuẩn bị dạy dỗ hai người đàn ông này.

“Không muốn.” Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh ôm vào trong ngực, cưỡng ép cô nhìn bên ngoài cửa sổ, Vu Thiện thấy tình hình trước mắt, trong lòng càng hận Âu Dương Lãnh, anh ta tỏ ý là muốn trút chuyện mình rời đi lên trên người Pháo Đầu, dạy dỗ bọn họ ngay trước mặt cô.

Tại sao có thể như vậy! Vốn cho là bọn Pháo Đầu trở lại nhất định sẽ giúp đỡ mình, hiện tại cô chỉ hi vọng Pháo Đầu và Thiết Đầu có thể đi, hối hận đáng lẽ mình nên lớn tiếng kêu gào, bảo Pháo Đầu và Thiết Đầu rời đi, như vậy ít nhất sẽ không bị đánh.

“Ô ô.” Đáng ghét hơn là dường như Âu Dương Lãnh biết ý của mình, thế nên dùng khăn bịt miệng cô lại, không để cô báo với Pháo Đầu, còn cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Pháo Đầu và Thiết Đầu bị đánh bên ngoài.

Vì người ít lực mỏng, trên người Pháo Đầu và Thiết Đầu nhanh chóng xuất hiện dấu vết bị đấm, trên người rất nhiều chỗ bị thương, quần áo rách nát, trên mặt như đầu heo.

“Sao?” Còn muốn bọn họ tới cứu em?” Âu Dương Lãnh vẫn ôm chặt cơ thể mềm nhũn của cô, cảm nhận cô khuất nhục run rẩy, đau thương trong mắt cô đâm vào ngực anh đau nhói, cô đau lòng vì họ sao?

“Ô ô.” Miệng bị bịt không thể nào nói chuyện, cô quay đầu nhìn Âu Dương Lãnh, hận ý trong mắt rõ ràng như vậy khiến con ngươi Âu Dương Lãnh không ngừng co rút, anh biết bây giờ Vu Thiện hận chết anh, có lẽ lúc trước Vu Thiện chỉ muốn bỏ chạy cách xa anh, còn giờ này Vu Thiện hận anh không chết đi.

“Muốn nói gì?” Âu Dương Lãnh không nhìn vào mắt đầy hận ý của cô, lấy vải tron miệng cô ra, nói bên tai cô, đôi môi Vu Thiện nhấp nháy: “Bỏ qua cho bọn họ.” Chuyện này là do cô, nếu như không phải cô thì hai anh em Pháo Đầu cũng sẽ không bị Âu Dương Lãnh đánh. lquydoon

“Tại sao phải như vậy? Đừng quên bọn họ là người dẫn em đi.” Âu Dương Lãnh không hài lòng vị Vu Thiện xin tha thứ cho bọn họ.

“Chỉ cần anh bỏ qua cho bọn họ, tôi về với anh.” Vu Thiện biết, cho dù mình không muốn trở về cùng anh ta, thì Âu Dương Lãnh cũng sẽ đưa mình về, nếu như mình cam tâm tình nguyện trở về cùng anh ta, nhất định anh ta sẽ bỏ qua cho Pháo Đầu và Thiết Đầu.

“Được.” Âu Dương Lãnh đồng ý, mặc dù với sức lực của mình thì có thể dẫn Vu Thiện đi, nhưng nếu như cô cam tâm tình nguyện về với mình, vậy thì khác rồi, ít nhất cô không làm ầm ĩ.

“Cảm ơn.” Vu Thiện thấp giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mệt mỏi khiến Âu Dương Lãnh đau lòng, nhưng anh không thể hiện ra, ôm người phụ nữ dường như gầy đi nhiều vào trong ngực, thầm trách cô không chăm sóc tốt cho mình.

Bên ngoài tiếng ồn đã giảm đi, Vu Thiện nhắm mắt im lặng nằm trong ngực Âu Dương Lãnh, sau cuộc yêu vừa rồi hao tổn sức lực của cô, còn Pháo Đầu bị đánh khiến lòng cô không không chịu nổi, chỉ có thể im lặng không nói lời nào.

Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện bế ra ngoài, Hắc Mộc nhìn Vu Thiện im lặng nằm trong ngực tổng giám đốc, dường như cô ngủ thiếp đi, tròng mắt lóe sáng: “Tổng giám đốc, bọn họ xử lý thế nào?” Pháo Đầu và Thiết Đầu nằm trên đất đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, hơi thở thoi thóp nằm trên sàn nhà lạnh như băng.

“Phế một tay.” Âu Dương Lãnh không nhìn người nằm trên đất một cái, ôm Vu Thiện lướt qua bọn họ đi thẳng một mạch ra ngoài, lên xe, còn Vu Thiện nghe Âu Dương Lãnh nói, trong lòng hoảng sợ, Âu Dương Lãnh muốn phế một tay của bọn họ, đây không phải là tra tấn bọn họ trá hình à!

“Đừng, không phải anh nói bỏ qua cho bọn họ rồi sao?” Vu Thiện trợn mắt, không dám tin nhìn Âu Dương Lãnh.

“Đã là trừng phạt rất nhẹ rồi.” Trả lời chính là Hắc Tử, anh ta đã dặn đàn em kéo Pháo Đầu và Thiết Đầu ra chỗ xa một chút để tiến hành trừng phạt, không để tiếng thét khó nghe truyền vào trong tai lão đại.

“Đừng! Cầu xin anh.” Vu Thiện nhúc nhích cơ thể muốn xuống đất xem Pháo Đầu và Thiết Đầu, nhưng Âu Dương Lãnh không chiều theo ý cô, nhét cô vào xe, nhàn nhạt ra lệnh: “Về.”

“Buông cô Vu ra.” Dường như Pháo Đầu nghe thấy giọng Vu Thiện, ảo tưởng muốn giãy dụa, bọ họ phải bảo vệ cô Vu, nếu như cô Vu bị mang đi thì bọn họ không làm sao xin lỗi tổng giám đốc được!

“Xem ra có người muốn chết.” Hắc Tử không vui trừng mắt nhìn Pháo Đầu, người này còn ảo tưởng làm anh hùng, cũng không nhìn xem ở đây ai làm chủ: “Ra tay!” Mấy tên thuộc hạ kéo Pháo Đầu và Thiết Đầu đi ra xa, thân thể Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh kẹp lại, không thể động đậy, Vu Thiện tức giận đến mức muốn giết chết Âu Dương Lãnh, rõ ràng anh ta đã đồng ý sẽ bỏ qua cho Pháo Đầu, anh ta nói một đằng làm một nẻo.

“Anh không phải là người!” Bị phế một tay, Pháo Đầu và Thiết Đầu thân là vệ sĩ sao chấp nhận được, tất cả những chuyện này đều do người đàn ông trước mặt này tạo thành, anh ta chính là ác ma.

“Đây đã là trừng phạt nhẹ nhất rồi, hay là em muốn nhìn thấy tàn nhẫn hơn?” Âu Dương Lãnh vùi đầu vào người thơm tho của cô, thấy tim đập mới biết còn sống, nhưng trải quan lần này sợ rằng Vu Thiện sẽ càng hận mình hơn, song không sao, chỉ cần cô ở bên cạnh mình, như vậy là đủ rồi.

“Tại sao phải tìm tới tôi.” Vu Thiện chết lặng, vì cô biết với sức lực của mình hoàn toàn không có cách nào ngăn cản Âu Dương Lãnh, bây giờ cô chỉ hi vọng Pháo Đầu và Thiết Đầu không bị sao, một năm này là bọn họ làm bạn ở bên cạnh mình, giúp cô từ lúc mới tới không quen cho đến khi thích ứng cuộc sống ở đây, tuy nhiên vì cô mà khiến bọn họ gặp tai họa mà họ không đáng phải nhận.

“Em là người phụ nữ của tôi, ngực tôi mới là nơi cả đời em nên ở đó.” Anh lẳng lặng cảm nhận nhịp tim cô, hai người thân mật ôm ấp, xe chạy về sân bay quốc tế Paris.

Vu Thiện nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt, trên khuôn mặt tái nhợt hiện vết đỏ không bình thường, cô tự nói với mình, tất cả những chuyện này đều là mơ, chờ mình tỉnh lại mọi thứ sẽ trở lại như khi cô vẫn còn ở Paris.

Ngủ mơ mơ màng màng, ngay cả lên máy bay bằng cách nào cô cũng không biết, chỉ biết đường bay rất không bằng phẳng, có lồng ngực ấm áp che chở cô dọc đường đi, nên cô không đến nỗi khó chịu.

“Thiện Nhi, tỉnh nào, đến nhà rồi.” Âu Dương Lãnh đặt cô xuống giường, dịu dàng cởi quần áo trên người giúp cô, trên đường đi cô ngủ rất lâu, sao vẫn còn ngủ?

Vu Thiện không trả lời, cô chỉ cảm thấy mình nằm ở một nơi ấm áp, tuyệt đối không muốn tỉnh lại, trong giấc mơ cô nhìn thấy mẹ, một năm nay không phải cô không nghĩ tới mẹ, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ trong mơ.

“Mẹ.” Vu Thiện nhìn thấy mẹ, bà nhìn cô yêu thương, Vu Thiện rất vui sướng, lao vào trong ngực mẹ: “Mẹ, Thiện Nhi rất nhớ mẹ.” 

“Thiện Nhi, sao con lại tùy hứng như vậy?” Ninh Chân hiền hòa vuốt tóc cô, giọng nói lại làm Vu Thiện không hiểu, cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn mẹ.

“Thiện Nhi, dùng lòng con cảm nhận tình yêu bên cạnh mình, hiểu không?”

“Yêu? Mẹ muốn nói gì?”

“Dùng trái tim cảm nhận tình yêu.” Thân thể Ninh Chân chợt bay về phía trước, giọng nói cũng thay đổi nhỏ dần.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Vu Thiện lo lắng muốn kéo mẹ lại, không để bà rời đi, đáng tiếc không níu được.

“Nhớ lời mẹ nói.” Nói xong người biến mất không thấy bóng dáng.

“Mẹ!” Vu Thiện hét to một tiếng, cả người bật dầy, thở hổn hển ngồi trên giường, mồ hôi trên đầu nhỏ xuống giường, Âu Dương Lãnh ngồi ở bên mép giường nhìn cô cũng nhảy dựng lên vì tiếng thét của Vu Thiện.

“Sao vậy?” Âu Dương Lãnh ôm cả người cô vào trong ngực mình, anh cảm giác hình như Vu Thiện gặp ác mộng, nếu không sao người lại nóng như vậy?

“Mẹ đâu?” Thân thể Vu Thiện cứng ngắc, tròng mắt quan sát tất cả mọi thứ quen thuộc trước mặt, đây là phòng Âu Dương Lãnh, chuyện xảy ra lúc trước quanh quẩn trong trí nhớ, thì ra đã qua lâu như vậy mà mình vừa nhìn đã nhận ra đây là phòng Âu Dương Lãnh.

“Em muốn gặp mẹ sao?” Âu Dương Lãnh phát hiện người Vu Thiện hơi nóng, lúc này mới nhớ ra dọc đường đi cô rất im lặng, thì ra là cô không thoải mái, nhưng cô không thoải mái sao không tự nói với mình.

“Ừm.” Rất nhiều chuyện hiện lên trong đầu, mẹ đã vĩnh viễn rời xa mình, còn đây là nơi mình vẫn muốn tránh xa nó, nhưng giờ cô lại trở lại.

“Để bác sĩ khám trước đi.” Âu Dương Lãnh để cô nằm lại trên giường, còn mình ra ngoài bảo thím Lan gọi bác sĩ gia đình tới, sau khi Âu Dương Lãnh đi ra cả người Vu Thiện co rút, cảm giác cơ thể rất lạnh, trong đầu nghĩ tới Pháo Đầu và Thiết Đầu, không biết bây giờ bọn họ ra sao. Cô muốn gọi điện thoại cho Kinh Sở, lúc này mới nhớ ra tất cả mọi thứ của mình còn để lại trong phòng ở Paris, cô bất lực cười một tiếng, sao mình còn vọng tưởng gì nữa đây.

Không lâu sau, bác sĩ gia đình Tần Thiên xuất hiện, bắt mạch cho Vu Thiện, sau đó liếc nhìn Vu Thiện, mày rậm hoa râm nhíu lại: “Lãnh, tình hình cơ thể cô ấy không tốt, cần chăm sóc tốt.”

***********

“Cái gì? Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh dẫn đi?” Kinh Sở hoảng loạn không thôi, làm thế nào anh cũng không ngờ rằng Âu Dương Lãnh vẫn đang còn tìm tung tích mình, anh mới đi Paris chưa tới hai ngày mà Âu Dương Lãnh đã phát hiện và đưa Vu Thiện đi!

Đáng ghét, vốn cho rằng một năm trôi qua, Âu Dương Lãnh đã từ bỏ tìm Vu Thiện, thì ra tất cả chuyện này đều là giả vờ, trong điện thoại Pháo Đầu còn nói thêm gì đó nữa nhưng Kinh Sở đã không còn nghe lọt tai, tất cả tới quá đột ngột khiến anh hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Chu Minh nhìn thấy vẻ mặt Kinh Sở khác thường vội vàng nhận tiện thoại từ trong tay anh nhận nghe: “Bây giờ các cậu dưỡng thương cho tốt, sau đó trở về.” Chu Minh cũng không ngờ rằng Âu Dương Lãnh lại nhanh chân như vậy, anh ta cúp máy, nhìn Kinh Sở hồn bay phách lạc: “Tổng giám đốc, anh không sao chứ?”

“Làm sao có thể!” Kinh Sở tự lẩm bẩm, thật vất vả mới tiến hành đến nước này, còn chưa nghĩ xong bước tiếp theo sẽ như thế nào, bây giờ tất cả đều không thể kiểm soát.

“Không phải tổng giám đốc muốn lợi dụng Vu Thiện đả kích tập đoàn Âu Dương sao? Bây giờ là thời cơ tốt nhất.” Chu Minh không hiểu sao Kinh Sở lại rối rắm như vậy, không phải lúc trước đã lên kế hoạch rồi sao?

Kinh Sở không nói gì, bây giờ anh thấy trái tim mình có cảm giác không bình thường với Vu Thiện, kể từ lúc thấy cô nấu đồ ăn sáng cho mình ở Paris, thì anh bắt đầu ảo tưởng Vu Thiện ở bên cạnh mình.

“Tổng giám đốc, anh không thể vì chút cảm giác mà phá hỏng kế hoạch.” Chu Minh nhắc nhở, anh ta không muốn Kinh Sở bị tình cảm chi phối, trước kia một Thượng Quan Thanh đã khiến Kinh Sở ngã quỵ không vui rồi, nếu như có một Vu Thiện tới nữa, tổng giám đốc sẽ chịu đựng được sao?

“Cậu đi ra ngoài đi, để tôi suy nghĩ.” Kinh Sở biết Chu Minh biết Chu Minh nói đúng, trái tim từng bị tổn thương qua rồi, sao có thể thừa nhận một lần tổn thương nữa!

“Vâng, tổng giám đốc, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Nói xong Chu Minh xoay người rời đi, chuyện tình cảm phải tự bản thân cảm nhận, mới có thể nhìn rõ.

Kinh Sở ngồi một mình trên ghế làm việc, nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng Vu Thiện, anh thật sự có thể giành Vu Thiện được sao?

Cùng tâm trạng như thế còn có một người đó là Âu Dương Văn, anh ta không ngờ Vu Thiện sẽ trở về, anh ta vốn đi làm ở công ty, có một phần tài liệu cần đưa cho Âu Dương Lãnh, khi tới cửa thì nghe thấy tin Vu Thiện trở về, anh ta nghi mình nghe nhầm, nên đứng ở cửa, Hắc Mộc và Âu Dương Lãnh đang nói chuyện bên trong phòng: “Dặn thuộc hạ đừng cho người khác biết tin Thiện Nhi về.”

“Vâng, tổng giám đốc, vậy anh định làm thế nào?” Cũng không thể nhốt Vu Thiện ở nhà mãi được?

“Để cô ấy nghỉ ngơi một thời gian đã.” Âu Dương Lãnh mệt mỏi nói, hôm qua Tần Thiên bắt mạch cho cô, nói cơ thể cô rất gầy yếu, cần chăm sóc tốt, cũng vì cơ thể không tốt nên mới bị sốt.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, rốt cuộc cũng hạ sốt, trong lúc cô bị sốt liên tục nói mớ, nói cô nằm mơ gặp Ninh Chân, điều này khiến Âu Dương Lãnh rất lo lắng.

“Cốc cốc.” Âu Dương Văn gõ cửa, anh ta nghe rõ ràng là Vu Thiện trở lại, nhưng sao cô lại về?

“Ai đó?” Hắc Mộc hoảng sợ, lúc nãy họ nói chuyện bên ngoài nghe thấy không?

“Là tôi, đưa tài liệu tới.” Âu Dương Văn bình tĩnh nói, tựa như chưa nghe được lời mới vừa rồi Hắc Mộc và Âu Dương Lãnh nói.

“Vào đi.” Âu Dương Lãnh nheo mắt, cẩn thận quan sát Âu Dương Văn đi vào, thấy gương mặt tuấn tú bình tĩnh, đoán rằng anh ta không nghe thấy câu chuyện vừa rồi.

“Anh trai, đây là văn kiện khẩn cấp.” Anh ta đưa tài liệu cho Âu Dương Lãnh, thản nhiên đối mặt với vẻ nghi ngờ của hai người, Âu Dương Lãnh quan sát Âu Dương Văn rất lâu, thiếu chút nữa Âu Dương Văn cho rằng anh đã nhìn ra gì đó.

“Đi xuống đi.” Anh nhận tài liệu trên tay Âu Dương Văn, không thèm nhìn anh ta một cái, Âu Dương Văn biết Âu Dương Lãnh không nghi ngờ, xoay người đi ra ngoài.

“Tổng giám đốc, anh tin anh ta?” Hắc Mộc lo lắng hỏi.

“Cho dù cậu ta biết cũng không có gì, sớm muộn gì cũng biết.” Những hành động gần đây của Âu DVAh đều một rõ hai ràng.

“Dạ.” Hắc Mộc nghi Âu Dương Văn nghe được gì rồi, nhưng tổng giám đốc không truy cứu nên anh ta cũng không tiện nói gì.

“Hôm nay có hành trình gì?” Âu Dương Lãnh để cây bút trong tay xuống, bàn tay xoa mi tâm theo bản năng, bây giờ Vu Thiện đã về, đầu anh dường như tốt hơn.

“Lát nữa có cuộc họp, đến chiều đi thị sát công ty.” Hắc Mộc lật xem lịch trình hôm nay, đọc cho Âu Dương Lãnh nghe.

“Hủy bỏ đi.” Đều không phải chuyện quan trọng, anh muốn về nhà xem Vu Thiện một chút, sau khi cô trở về cũng chưa quan tâm nói chuyện và ăn cơm.

“Vâng, anh tính về nhà?” Nhìn vẻ mặt Âu Dương Lãnh thì anh ta biết anh muốn làm gì, hiện giờ toàn bộ suy nghĩ của tổng giám đốc đều đặt trên người Vu Thiện.

“Ừ, cậu có thể tự quyết.” Hắc Mộc như anh em mình, rất nhiều chuyện không cần mình phải đích thân làm.

“Dạ.” Hắc Mộc trả lời.

Âu Dương Lãnh đứng dậy cầm áo khoác của mình đi tới cửa, trong lòng đang nghĩ tới Vu Thiện, cơ thể cô không tốt là vì ở Paris cô không tự chăm sóc tốt cho mình.

Anh quay về nhà Âu Dương, thím Lan thấy Âu Dương Lãnh về lập tức đi tới trước mặt anh: “Cậu chủ, cậu đi khuyên mợ chủ đi, cả ngày nay cô ấy không chịu ăn gì cả.”

“Thức ăn không hợp khẩu vị?” Âu Dương Lãnh cau mày, không vui nhìn cửa sổ gian phòng trên lầu hai, cô về hai ngày, không quan tâm đến chuyện ăn uống gì.

“Không phải, mợ chủ nói không đói bụng.” Lỗ mũi thím Lan ê ẩm, hốc mắt đỏ ứng, cả ngày đều nhắc tới mẹ, giọng nói đau đớn, ngay cả bà thấy còn không chịu được.

“Lập tức hâm nóng thức ăn, bưng lên.” Âu Dương Lãnh đi vào phòng khách, tùy tiện ném áo khoác xuống, người bước lên lầu, anh không cho phép Vu Thiện tiếp tục náo loạn nữa.

“Ừ.” Chỉ cần cậu chủ ở nhà, mợ chủ nhất định sẽ ăn cơm.

Quả thực Vu Thiện không đói bụng, cổ họng cô hơi đau, cộng thêm chưa hết sốt hoàn toàn cho nên chẳng có khẩu vị gì.

“Sao không ăn cơm?” Âu Dương Lãnh mở cửa phòng, nhìn thấy Vu Thiện nửa nằm trên giường ngẩn người, bộ dạng mất đi thần thái ngày thường.

“Tôi hỏi em nói đi.” Âu Dương Lãnh không thích nhất là thái độ chẳng quan tâm của Vu Thiện, giống như xem anh là người xa lạ, khiến anh rất khó chịu.

“Không có khẩu vị.” Lời này cô nói thật, nhưng Âu Dương Lãnh không cho là vậy, anh biết Vu Thiện đang dở tính trẻ con: “Không muốn thăm mẹ em?”

“Có thể ư?” Vu Thiện nghe được hai chữ mẹ, vui mừng quay đầu nhìn Âu Dương Lãnh ở mép giường hỏi, cô cảm thấy cơ thể mình rất khỏe, cô muốn đi thăm mẹ một chút.

“Sau khi ăn no rồi đi.” Cũng đang tính hôm nay đưa cô đi, Âu Dương Lãnh ngồi bên mép giường, bàn tay vuốt ve gò má cô, yêu thương nói: “Chỉ cần em nghe lời, chuyện gì cũng nghe theo em.”

“Thật không? Vậy tôi ăn.” Vừa lúc thím Lan bưng thức ăn vào, nghe Vu Thiện nói muốn ăn cơm, cao hứng bưng thức ăn tới trước mặt cho Vu Thiện: “Mợ chủ ăn cơm đi.”

“Được.” Chỉ cần có thể nhìn thấy mẹ, không đói bụng cũng phải ăn. Vu Thiện nhận thức ăn trên tay thím Lan, nhanh chóng nhét thức ăn vào miệng, trong lúc ăn bị nghẹn lại tiếp tục ăn.

“Chậm thôi, không ai giành với em đâu.” Âu Dương Lãnh không vui, rõ ràng cô không muốn ăn, tại sao không từ chối?

Hết chương 93

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi