TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 1052

Lâm Hương Giang nghe thấy vậy thì không khỏi nhíu mày lại: “Gặp ác mộng?”

Lãnh Thiên Khuê gật đầu: “Ừm, tôi luôn mơ thấy ba mẹ tôi xảy ra tai nạn xe cộ rồi tử vong, toàn thân bọn họ máu chảy đầm đìa, rất dọa người.”

Rõ ràng là cô ấy đã mất trí nhớ rồi, căn bản không nhớ rõ lúc ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ là cảnh tượng thế nào, nhưng ở trong mơ lại rõ ràng như vậy.

Khắp người bọn họ đầy máu trừng mắt nhìn cô ấy, giống như cực kỳ tức giận cô ấy.

Cô ấy không tự chủ được mà cầm lấy cánh tay của Lâm Hương Giang, nghĩ đến hình ảnh trong mơ, cơ thể của cô ấy run rẩy không ngừng.

Lâm Hương Giang cảm nhận được sự sợ hãi của cô ấy, cô dùng sức lật tay cầm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô ấy: “Đây chỉ là mơ thôi, cậu đừng nghĩ đến nữa”

Lãnh Thiên Khuê không nhịn được mà tựa đầu lên trên vai của cô: “Nhưng cảnh tượng ở trong mơ quá mức chân thật. Cậu biết không, bọn họ ở trong mơ ép tôi phải rời khỏi Hữu Khánh”

Nói tới đây, cô ấy bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hương Giang, vẻ mặt của cô ấy ngưng trọng hỏi: “Cậu nói vì sao bọn họ lại muốn ép tôi rời khỏi anh ấy chứ? Bọn họ không thích anh ấy như vậy sao?”

Lâm Hương Giang khó có thể trả lời được mấy vấn đề này của cô ấy, cô nghỉ hoặc nói: “Mỗi ngày trong giấc mơ bọn họ đều bắt cậu rời khỏi anh ta sao?”

Lãnh Thiên Khuê gật đầu: “Ừm. Tôi cảm thấy bọn họ vào trong giấc mơ của tôi là để ép tôi rời khỏi Hữu Khánh. Hơn nữa có lẽ chuyện bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ không phải là sự cố giao thông ngoài ý muốn đơn giản”

Đột nhiên cô ấy nảm chặt lấy tay Lâm Hương Giang, đè thấp giọng nói: “Tôi muốn cầu xin cậu làm giúp tôi một chuyện, được không?”

Thấy bộ dạng của cô ấy, Lâm Hương Giang đã biết đây không phải là chuyện đơn giản.

“Cậu nói trước thử xem là chuyện đi?” Cô hỏi.

Trong mắt Lãnh Thiên Khuê xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, cô ấy tiện đà trầm giọng nói: “Tôi muốn cầu xin cậu điều tra giúp tôi nguyên nhân thật sự của vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ tôi. Tôi cảm thấy việc này có chút kỳ lạ Mỗi lần lúc cô ấy hỏi Dạ Hữu Khánh, anh ta đều trả lời đơn giản, dường như anh ta cực kỳ không muốn nói về chuyện này.

Cho nên, cô ấy muốn len lén điều tra, không để cho anh ta biết.

“Việc này tôi có thể giúp cậu, nhưng tai nạn xe cộ đã xảy ra lâu như vậy rồi, tôi không thể bảo đảm là còn có thế điều tra ra được cái gì đâi Nếu việc này là do người làm, như vậy đối phương đã xóa bỏ hết tất cả dấu vết để lại từ lâu rồi, rất có thể sẽ không điều tra ra được tin tức hữu dụng gì cả.

“Không sao cả, chỉ cần cậu chịu giúp tôi, mặc kệ là kết quả gì.”

Lãnh Thiên Khuê hận không thể tự mình đi thăm dò, nhưng mà có Dạ Hữu Khánh nhìn chấm chằm cô ấy, cô ấy làm việc này cũng không tiện “Được, tôi sẽ điều tra giúp cậu, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, an tâm dưỡng thai, phải bảo đảm cho sự bình an của đứa bé trong bụng trước.”

Lãnh Thiên Khuê cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng đã lồi lên, vừa rồi cô ấy còn rất sợ hãi lo âu, giờ phút này cô ấy đã bình tĩnh trở lại, trên mặt còn có thêm vài phần ôn nhu: “Bất kể là xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ dùng hết toàn lực để thuận lợi sinh thẳng bé ra”

Cô ấy không biết câu này của mình đã khiến cho cô ấy phải trả một cái giá rất lớn ở tương lai không lâu tới.

Lúc Lâm Hương Giang đi ra khỏi phòng bệnh, Lãnh Thiên Khuê cũng đã chuẩn bị đi ngủ rồi, bây giờ cô ấy rất dễ cảm thấy buồn ngủ.

Cô đi ra ngoài tìm Dạ Hữu Khánh, bảo anh ta đi vào phòng bệnh với Lãnh Thiên Khuê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi