TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 195: Có phải hắn sẽ gặp nguy hiểm hay không

Hôn lễ vốn nên vui vẻ lại xuất hiện cảnh này, không khí trở nên áp lực hản.

Cố Ngân Phương nhìn thấy vết máu ở trên người Tả Dạ, trái tim như bị dao cắt, giờ phút này anh còn bị người khác ép phải quỳ xuống, cô thực sự rất muốn giết chết người nọ Nếu không phải Hà Tuấn Khoa nắm lấy tay cô thì cô đã sớm rút súng ra rồi.

“Chú tư, chú bắt vệ sĩ của tôi làm gì? Lại còn sai người đánh anh ta thành ra thế này?”

Cố Ngân Phương căn chặt răng, âm thâm siết tay, trong lòng chỉ hận không thể lấy mạng của đám người dám làm tổn thương anhI Chú tư nhà họ Cố cười một cách âm trầm lạnh lẽo: “Nam Phong, hôm nay vốn là ngày vui của con, loại người đen đủi như chú không nên xuất hiện, nhưng chú biết con hoàn toàn không muốn kết hôn, người con muốn gả chính là nó, có đúng không?” Ông ta chỉ vào Tả Dạ đang quỳ trên đất.

Vẻ mặt của Cố Ngân Phương thay đổi, ánh mắt chớp lóe, nghe thấy xung quanh vang lên những lời bàn tán, còn có ánh nhìn nghỉ ngờ.

Sắc mặt cô trầm xuống, lạnh lùng quát: “Chú đừng có nói bừa! Anh ta chỉ là vệ sĩ của tôi mà thôi!”

Chú tư nhà họ Cố lại dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, biết cô không dám thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người, cô chủ nhà họ Cố lại yêu một tên vệ sĩ hèn mọn, thực sự rất mất mặt !

Càng quan trọng hơn là một khi sự thật này bị những người khác của nhà họ Cố biết được thì Tả Dạ khẳng định sẽ mất mạng.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Cố Ngân Phương lại không dám công khai chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ.

“Nam Phong, con nói thế sẽ khiến Tả Dạ tổn thương lắm đấy, nếu vậy thì là do nó có ý đồ không an phận với con, loại đầy tớ tỉ tiện này cũng không cần giữ lại làm gì” Trong mắt của chú tư nhà họ Cố hiện lên tia tàn độc, ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh đưa súng cho ông ta.

Ngay sau đó, chú tư nhà họ Cố dùng họng súng đen như mực nhảm vào đầu của Tả Dạ, nhìn vào Cố Ngân Phương đứng cách đó không xa, cười lạnh nói: “Nếu thằng nhãi này muốn vấn bẩn con thì hôm nay để chú xử lý nó cho con.”

Trong suốt cuộc nói chuyện, Tả Dạ vẫn luôn cúi đầu mím môi, không nói một tiếng nào, cũng không hề liếc Cố Ngân Phương một cái.

Bây giờ anh thậm chí còn nhắm mắt lại, lộ ra bộ dạng chờ chết.

“Không! Mau dừng tay!” Cố Ngân Phương hoảng sợ hét lên một tiếng, toàn thân không ngừng run rẩy, đúng vậy, cô cảm thấy sợ hãi, sợ chú tư sẽ thực sự nổ súng!

Khiến cô cảm thấy bực bội là vì sao Tả Dạ lại ngồi im chờ chết như vậy?

Chú tư nhà họ Cố tất nhiên sẽ không nổ súng bắn chết Tả Dạ, điều ông ta muốn là Cố Ngân Phương phải mở miệng cầu xin ông ta.

“Sao nào? Con luyến tiếc nó à? Nếu con thừa nhận mình có tình cảm với nó thì có lẽ chú sẽ tha cho hai đứa đấy” Chú tư nhà họ Cố cười lạnh.

“Chú tư, rốt cuộc chú muốn làm gì vậy?

Sao Nam Phong lại có tình cảm với Tả Dạ được? Hôm nay là ngày con bé kết hôn, chú không chúc phúc thì thôi, đừng có đến đây gây chuyện!” Mẹ của Cố Ngân Phương — Thẩm Lâm đứng ngồi không yên, lập tức bật dậy trách mắng.

“Chị dâu à, em chỉ không muốn Nam Phong bỏ lỡ người con bé thật lòng yêu mà thôi, vì nhà họ Cố mà hy sinh hạnh phúc của chính mình” Lời này của ông ta nói ra cũng rất đàng hoàng.

Cố Ngân Phương cuối cùng cũng không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng trách cứ: “Đừng có nói dễ nghe như thế, không phải chú muốn bắt tôi phải từ bỏ quyền thừa kế gia sản nhà họ Cố à? Tôi nói cho chú biết, cho dù tôi mất đi tư cách thì cũng không đến lượt một tên ma ốm như chút”

Tròng mắt của chú tư nhà họ Cố co rút lại, cô dám nguyền rủa ông ta yểu mệnh sao?

Đã nói đến mức này thì chú tư nhà họ Cố cũng không muốn vòng vo với cô nữa, huống hồ ngày hôm nay ông †a cũng đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, ông ta muốn giành lại quyền thừa kế gia sản nhà họ Cốt “Cháu gái ngoan của chú, lời cháu nói không được tôn trọng bề trên cho lảm đấy, chú có thể sống đến bây giờ chứng tỏ nguyền rủa đàn ông nhà họ Cố không sống được 30 tuổi hoàn toàn vô dụng với chú.”

Những lời này của ông ta khiến người khác khó thể tin được, nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng “Cho nên giờ chú tự cho mình là đúng, muốn tranh giành quyền thừa kế với tôi đúng không?”

“Chú chỉ muốn nhà họ Cố có thể phát triển tốt hơn mà thôi, không muốn để toàn bộ nhà họ Cố bị hủy hoại trong tay một người phụ nữ.”

“Chú nằm mơ đi! Chỉ cần tôi còn sống thì chú đừng có mơ tưởng!” Cố Ngân Phương sẽ không lùi lại, đây vốn là gia nghiệp của ba cô, chuyện ba cô chết ông ta cũng có liên quan, sao cô lại có thể giao nhà họ Cố cho một người đàn ông như thế được chứ?

“Vậy thì được, chú muốn mạng của nó!”

Ông ta chĩa súng vào Tả Dạ.

“Khoan đã!” Một giọng nữ trầm thấp vang lên.

Mọi người đồng loại nhìn qua, bà cụ nhà họ Cố đang được người khác đẩy vào.

Cố Ngân Phương vội vàng đi đến: “Bà nội, sao bà lại đến đây?”

Sức khỏe của bà nội không tốt, cho nên bọn họ để bà nghỉ ngơi trong phòng, vốn dĩ chỉ để bà đi ra nói hai câu khi tiệc cưới diễn ra.

Bà cụ Cố vỗ nhẹ vào tay của Cố Ngân Phương, bảo cô cứ yên tâm: “Nam Phong, con cứ yên tâm, có bà nội ở đây, không ai có thể giành lấy quyền thừa kế của con đâu”

Ánh mắt của chú tư nhà họ Cố càng trầm xuống, hận ý trong mắt càng nhiều.

“Chú tư, con không nên đến đây, buông súng xuống, cũng thả đứa bé kia ra đi” Bà cụ Cố không nhanh không chậm nói.

Mọi người ở hiện trường đều ngơ ra, vốn là một buổi hôn lễ bình thường, sao lại biến thành vở kịch tranh giành quyền thừa kế của nhà họ Cố vậy?

Lâm Hương Giang nhìn về phía Hà Tuấn Khoa đang mặc bộ đồ chú rể, hẳn còn đứng ở bên cạnh Cố Ngân Phương, có phải hẳn đã biết rõ hôm nay sẽ xảy ra chuyện này hay không?

Trong lòng cô cảm thấy không yên, người nhà họ Cố ai cũng có súng, nơi này thực sự rất nguy hiểm, cô cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Hà Tuấn Khoa cứ phải đuổi cô rời đi rồi Có điều với tình hình này thì đừng ai mong có thể rời khỏi.

Lúc cô nhìn Hà Tuấn Khoa, hẳn bỗng nhiên cũng đưa mắt nhìn về phía cô, ánh mắt của cả hai chạm vào nhau qua không khí, trong một khoảnh khắc nào đó, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nào nói ra được.

Mọi người đều cho rằng có bà cụ Cố đứng ra giải quyết thì chú tư nhà họ Cố nên thả súng rời khỏi, có điều ông ta không hề làm thế.

“Mẹ, hôm nay con đã đến đây thì phải nhận được đồ vật con muốn” Chú tư nhà họ Gố dùng giọng điệu âm trầm đáp.

“Đó không phải là đồ mà chú nên nhận, đừng có mơ tưởng” Giọng điệu của bà cụ Cố nghiêm khắc hơn.

“Vì sao lại là con mơ tưởng chứ? Bây giờ còn là con trai duy nhất của nhà họ Cố, vì sao con lại không có quyền thừa kế nhà họ Cố?”

Cảm xúc của chú tư nhà họ Cố bỗng nhiên kích động, hận ý trong mắt cũng dấu không được.

Bà cụ Cố nhằm mắt lại, thở dài một tiếng, mới từ từ nói: “Bởi vì con… Không phải dòng máu của nhà họ Cố, con chỉ là đứa bé do nhà ta nhận nuôi mà thôi.”

Sau khi lời này được nói ra thì mọi người xung quanh đều khiếp sợ cực kỳ, đây là bí mật của nhà họ Cố, không ngờ lại công bố bằng cách này sao?

Nhưng mà vẻ mặt của chú tư nhà họ Cố lại vô cùng bình thản, bàn tay để trên xe lăn hung hăng nắm chặt, âm u nói: “Cái gì mà nhận nuôi chứ? Đó chỉ là hành vi chuộc tội của mấy người mà thôi! Là mấy người hại chết ba mẹ ruột của tôi, vì để giảm bớt tội nghiệt của mình nên mới đưa tôi về nhà họ Cố, mấy người nuôi tôi không phải là vì để tôi không cần trả thù mấy người à?”

“Con đã biết hết rồi sao?” Mày của bà cụ Cố cau lại.

“Đúng vậy, tôi đã biết hết rồi, cho nên hôm nay tôi nhất định phải giành được nhà họ Cố, đây là do mấy người nợ tôi!” Chú tư nhà họ Cố nói xong thì dùng súng trong tay chỉ vào người bà cụ Cố.

Cố Ngân Phương kinh ngạc, theo phản xạ nhào vào người bà cụ Cố, nhưng mà tiếng súng đã vang lên…

Đoàng…

Tất cả mọi người ở hiện trường đều hét lớn, tình thế trở nên hỗn loạn, nhưng không có ai có thể rời khỏi chỗ này cả, chỉ có thể trốn xuống dưới ghế.

Bà cụ Cố cách chỗ Lâm Hương Giang đứng cũng không gần, cô cứ thế trơ mắt đứng nhìn bà cụ ngã xuống đất, trên ngực có máu tuôn ra, hai mắt bà cụ trợn lên, chết không nhắm mãi…

Lâm Hương Giang cũng ôm đầu ngồi xuống, sự hoảng sợ lan ra đáy lòng, Hà Tuấn Khoa…

Có phải hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi