TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 318: Có phải chú đang theo đuổi mẹ cháu không

Tại nhà hàng cơm Tây, Lâm Hương Giang cùng Hà Tuấn Khoa ngồi xuống gọi món ăn, phục vụ vừa lui xuống, một bóng dáng vội vã lao thẳng về phía cô.

“Nguyễn Cao Ánh, em nói đi, có phải em để Đào Hương Vi kí cái công ty khỉ gió gì đó rồi không!” Nguyễn Câm đanh mặt đột nhiên xuất hiện.

Lâm Hương Giang thấy anh đến khởi binh vấn tội, trong lòng cô sớm đã có chuẩn bị, nên cũng không gấp gáp, còn vẫy vẫy tay với anh: “Anh, anh ăn cơm chưa? Có muốn ngồi xuống cùng nhau ăn chút không? Em rể anh mời”

Nguyễn Cao Cường liếc mắt nhìn Cẩn Tư.

Thâm, em rể? Hừ, anh ta không thèm nhận nhét Anh ta vẫn ngồi xuống, nhưng không có ý định ăn cơm tối cùng bọn họ, anh ta tiếp tục truy hỏi: “Em thành thật nói đi…”

“Đúng, là em giới thiệu cho người trong lòng của anh kí với công ty giải trí của Tư Thâm, cũng là em tìm cho cô ấy một người đại diện tốt nhất trong giới, bây giờ công ty đã đưa cô ấy đến học viện hý kịch bồi dưỡng i, có vấn đề gì sao?” Không cần anh ta chất vấn, cô rất thành thật trả lời tất cả.

“Em…” Cô nói những điều này, Nguyễn Cao Cường nhất thời không biết trả lời thế nào.

Một lát sau, anh ta vẫn đanh mặt lại, cuối cùng nói: “Đương nhiên có vấn đề, anh đã sớm nói với rồi, không được phép đưa cô ấy vào giới gí”

Lâm Hương Giang cau mày lại, uống một hớp nước chanh rồi nói: “Em lại không hiểu nhé, cô ấy có thiên phú biểu diễn lại thích diễn xuất, bây giờ có công ty giải trí tốt nhất kí hợp đồng với cô ấy, tài nguyên tốt nhất cũng đều có thể cho cô ấy, không cần cô ấy phải bồi rượu nữa, sao anh lại không cho phép?”

Nguyễn Cao Cường xụ mặt, một người vẫn luôn thanh tao bình tĩnh như anh ta, khi gặp phải chuyện của Đào Hương Vi lại trở nên bất định rồi.

Anh ta không cho phép đấy, anh ta không thích nhìn thấy cô ấy bày ra vẻ đẹp của cô ấy trước mặt nhiều người như vậy!

Thấy anh ta lại im lặng, Lâm Hương Giang không khỏi cười nói: “Anh có bản lĩnh thì đi khuyên cô ấy đi, đến đây phát hỏa với em làm cái gì? Hay là… căn bản anh không làm gì được cô ấy?”

Lời nói của cô vừa dứt, vừa lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, cô tiếp tục nói: “Sao nào? Có muốn ăn cơm với chúng em rồi hãy đi không?”

Nguyễn Cao Cường lạnh lùng liếc cô một cái, còn có Hà Tuấn Khoa nấy giờ không hề nói gì đang ngồi bên cạnh, đừng tưởng anh ta không biết anh ta đang chê cười!

“Chuyện này anh vẫn sẽ đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng, em chuẩn bị đợi cô ấy hủy đồng đi!” Nguyễn Cao Cường vứt lại mộ sau đó quay đầu rời đi ngay.

Lâm Hương Giang nhún nhún vai, nói với Hà Tuấn Khoa: “Đừng để ý anh ta, ăn cơm đi”

Đây là lần thứ hai Hà Tuấn Khoa nhìn thấy cô làm cho Nguyễn Cao Cường tức giận thành như thế, có điều anh không hề đồng câu, tình với Nguyễn Cao Cường, anh vẫn chưa quên, ban đầu lúc Nguyễn Cao Cường vẫn chưa nhận ra cô, anh ta đã hãm hại anh như thế nào, Hiện giờ Đào Hương Vi phải đi bồi dưỡng diễn xuất, thời gian trở nên rất vội vàng, bình thường chỉ có thể gửi con gái cho quản lí May mà con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau khi đi học về sẽ ngồi chỗ quản lí hoàn thành bài tập rồi đợi cô ta đến đón.

Hôm nay Đào Mai Nhi vẫn như ngày thường, đi học về là đi cùng dì quản lí.

Một chiếc xe Maybach màu đen chạy tới rồi dừng ngay bên cạnh họ, chớp mắt cửa xe được mở ra, thân hình thon dài của một người đàn ông từ trong xe bước xuống.

*Ý? Là chú đẹp trai, chú đến đón con chú sao?” Đào Mai Nhi vẫn còn nhớ anh ta, dù sao đó cũng là người đàn ông duy nhất đến nhà cô tìm mẹ cô.

Nguyễn Cao Cường bước đến trước mặt cô bé: “Bây giờ chú vẫn chưa có con, chú nghe nói mẹ cháu không có thời gian, nên đã thay mẹ cháu đến đón cháu đi ăn cơm, sau đó đưa cháu về nhà”

“Thật vậy sao? Là mẹ cháu nhờ chú đến phải không?” Đào Mai Nhi vẫn luôn không quên bữa cơm ngon lần trước anh ta mời, cô bé chưa từng được ăn ngon như vậy bao giờ.

“Đúng thế, cháu có muốn đi cùng chú không?” Nguyễn Cao Cường vươn bàn tay lớn ra với cô bé.

Đào Mai Nhi nhìn bàn tay dày rộng của anh ta vươn qua, không hề lập tức đặt tay mình vào đó mà lại chớp chớp đôi mắt đen bồ đào nhìn anh ta, hỏi: “Chú, bây giờ chú đến đón cháu đi ăn cơm sao?”

“Ừ, cháu muốn ăn gì cũng được.”

Câu nói này hoàn toàn làm trái tim cô gái nhỏ rung động, cô bé bèn đặt tay mình vào bàn tay anh ta, sau đó ngoảnh đầu lại nói với dì quản lí: “Dì ơi, chú này là bạn của mẹ cháu, chú ấy đến đón cháu về nhà”

Dì quản lí đánh giá Nguyễn Cao Cường một phen, thấy cách anh ta ăn mặc là biết không phải người thường rồi, càng huống hồ.

anh ta còn lái xe đắt tiền nữa, nhất định là cậu ấm nhà giàu.

“Cậu này có lẽ là đang theo đuổi cô Đào nhĩ?” Dì quản lí cười hỏi.

Nguyễn Cao Cường không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh ta móc danh thiếp của mình ra đưa qua: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô không yên tâm đưa đứa bé cho.

tôi, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào”

Dì quản lí nhận danh thiếp nhìn một cái, anh ta lại là người của nhà họ Nguyễn!

Trong cái thành phố này, có ai mà không biết nhà họ Nguyễn chứ?

“Không có gì không yên tâm cả, anh có thể đưa Mai Nhi đi rồi” Dì quản lí híp mắt cười nói.

Nguyễn Cao Cường dẫn Đào Mai Nhi lên xe, đầu tiên là đưa cô bé đi ăn cơm tối trước.

“Cháu muốn ăn gì?” Ngón tay thon dài của Nguyễn Cao Cường nằm lấy vô lăng, nhẹ giọng hỏi cô bé đang ngồi bên cạnh.

Đào Mai Nhi đeo chiếc balo, thắt chặt dây an toàn, ngoan ngoấn ngồi vào trong ghế dựa, cố gắng nghĩ nghĩ, sau đó nói với anh: “Cháu thấy trên TV có quảng cáo bánh pizza, cái bánh pizza đó vừa có hoa quả vừa có thịt nướng, trông rất là ngon, chú có thể đưa cháu đi ăn không?”

Nguyễn Cao Cường khế cong môi “Được, vậy thì đi ăn bánh pizza nhé.”

“Yay, cảm ơn chúiI”

“Không cần cảm ơn, cháu thích là được.”

Đứa bé này gầy quá rồi, nhìn mà khiến người ta đau lòng, Đào Hương Vi thân là mẹ cô bé mà còn muốn vào giới giải trí, đến cả con gái cũng không thèm quản nữa, trực tiếp vứt cho quản lí là xong!

Đào Mai Nhi nghiêng đầu quan sát anh ta, rất lâu sau mới lên tiếng nghỉ ngờ hỏi: “Chú ơi, cháu có thể hỏi chú một vấn đề không?”

“Cháu hỏi đi” Nguyễn Cao Cường chuyên chú lái xe.

“Ừm… có phải chú đang theo đuổi mẹ cháu không?” Cô gái nhỏ vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta hỏi.

Bàn tay đang năm chặt vô lăng của Nguyễn Cao Cường bất giác tăng thêm lực, khuôn mặt đẹp trai rõ ràng có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã bị anh che đậy lại.

Anh im lặng giây lát rồi mới khàn giọng nói: “Không phải, chú chỉ là bạn của mẹ cháu thôi.

Đào Mai Nhi nghe vậy thì thất vọng thở dài môt hơi: “Haiz, vậy thì đáng tiếc quá…cháu còn tưởng chú thích mẹ cháu, chú sẽ trở thành dượng của cháu.”

Đôi mày dài của Nguyễn Cao Cường khẽ giật giật: “Sao nào? Cháu rất hy vọng chú trở thành dượng của cháu à?”

“Cũng không phải nhé, cháu chỉ hy vọng có một người đàn ông có thể chấp nhận mẹ cháu, giúp đỡ mẹ cháu, mẹ cháu đã rất vất vả rồi” Nếu không sao có thể nói con gái là một cái áo bông ấm áp chứ, cực khổ của mẹ cô bé đều để trong lòng cả.

Nguyễn Cao Cường nghe cô bé nói vậy chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhịn không được hỏi lại: “Cháu biết bố cháu là người như thế nào không?”

Đào Mai Nhi càng buồn bã lắc lắc đầu: “Không biết, cháu chưa từng gặp bố, mẹ nói ông ấy đã mất lâu rồi”

Nguyễn Cao Cường vốn tưởng rằng có thể từ trong miệng đứa nhỏ thăm dò được tin tức của người đàn ông kia, không ngờ chỉ là phí công.

Rốt cuộc là người đàn ông như thế nào?

Tại sao cô ấy lại cùng với người đàn ông đó sinh con chứ?”

Đào Hương Vi vừa kết thúc công việc.

ngày hôm nay, vội vàng đến chỗ dì quản lí đón con gái, lại được thông báo rẵng con gái đã được người ta đón đi mất.

“Di à, dì nói Mai Nhi được người ta đón đi rồi sao? Là ai đến đón con bé vậy?” Cô ta rất lo lằng.

“Là cậu chủ nhà họ Nguyễn…”

“Nguyễn Cao Cường?”

“Đúng đúng, chính là cái tên này” Dì ấy nói Đôi mắt Đào Hương Vi tối lại, Nguyễn Cao Cường đón Mai Nhi đi, anh ta muốn làm cái gì?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi