TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 319: Vừa rồi con gọi anh ta là gì

Bởi vì đến giờ cơm, cửa hàng bánh pizza gần như chật cứng người.

Nguyễn Cao Cường ôm Đào Mai Nhi đi vào, nhất thời khiến cho nhiều người chú ý.

Một người đàn ông gao gần mét chín, thêm cả khuôn mặt tinh tế đẹp trai, cùng đôi chân dài được quần âu đen bao lấy có khí chất hoàn mỹ, quả thực là thân hình của một người mẫu, nhưng cái khí chất cao quý trên người anh ta tuyệt đối hơn hẳn những người mẫu bình thường.

Chết người nhất chính là anh ta còn ôm một cô gái nhỏ dễ thương xuất hiện, cảnh tượng này thực sự đẹp chết đi được.

Hiện trường đã có rất nhiều người con gái vì thế mà chao đảo, thiếu chút nữa là hét ầm lên.

“Wao! Cậu nhìn người đàn ông đang ôm đứa bé kia đi, đẹp trai quá rồi! Đó là con gái của anh ta sao? Co một người bố đẹp trai như vậy cũng hạnh phúc quá rồi đấy!” Cô gái bên cạnh không nhịn được cảm thán, hận không thể lập tức biến thành con gái anh ta.

“Mình đoán anh ta nhất định là rất yêu con gái, dù sao thì con gái cũng là tình nhân kiếp trước của bố mà”

Tiệm bánh pizza vốn đang ngột ngạt nay lại càng xôn xao vì sự xuất hiện của Nguyễn Cao Cường, nhưng sự chú ý của anh ta chỉ dồn vào cô gái nhỏ trong lòng, toàn tâm toàn ý bảo vệ cô bé.

Khó khăn lắm mới tìm được một vị trí ngồi xuống, Nguyễn Cao Cường để Đào Mai Nhi gọi món.

“Những thứ này cháu đều có thể gọi sao?” Đào Mai Nhi cẩn thận nhìn anh ta.

Môi mỏng của Nguyễn Cao Cường khẽ nhếch lên, nhấc tay xoa mái tóc của cô bé, giọng nói áp: “Đương nhiên rồi, chỉ cần cháu muốn ăn thì đều có thể gọi”

Đào Mai Nhi yên tâm rồi, cô bé nói với phục vụ đứng bên cạnh: “Chị ơi, em muốn một phần pizza thịt xông khói và tôm, thêm một phần mì ý thăn bò tiêu đen, cánh gà với hai cốc trà sữa.”

Cô bé nói xong liền nhìn sang người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện, hỏi: “Chú ơi, những thứ này đủ hai người chúng ta ăn không?”

“Đối với chú là đủ rồi, xem cháu còn muốn thứ khác không?”

*Ồ, vậy cứ như thế đi, đợi lát nữa ăn xong rồi cháu muốn lấy riêng một phần pizza mang về cho mẹ nữa” Cô bé vẫn không quên mua cho mẹ đồ ăn ngon.

Nguyễn Cao Cường càng cảm thấy cô bé hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, đáy mắt lại càng thêm dịu dàng: “Được, nghe theo cháu cả”

Hai người đợi một lúc, những món Đào Mai Nhi gọi đều đã lên đủ cả.

Lần đầu tiên ăn pizza, cô gái nhỏ đương nhiên có chút kích động: “Chú ơi, pizza này với trên TV giống nhau như đúc!”

“Vậy cháu ăn thử xem mùi vị thế nào?”

Nguyễn Cao Cường xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, lộ ra bắp tay rắn chắc, cổ tay đeo cái đồng hồ Patek Philippe, đưa một miếng pizza đặt xuống trước mặt cô bé.

“Cảm ơn chú, chú cũng ăn đi” Đào Mai Nhi nói xong liền vội vã thử ngay một miếng, cái mỹ vị này cô bé thật không thể tưởng tượng nổi.

“Có ngon không?” Nguyễn Cao Cường cong môi hỏi.

“Quá là ngon luôn!

“Vậy cháu ăn nhiều một chút, không đủ chúng ta lại gọi thêm một cái”

“Đủ rồi đủ rồi, chú ơi, cảm ơn chú ạ”

Nguyễn Cao Cường không khỏi có chút buồn cười: “Tại sao luôn nói cảm ơn với chú vậy? Không cần khách sao với chú như thế đâu”

“Cháu muốn cảm ơn chú dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon, chưa có ai dẫn cháu đi ăn những đồ ăn ngon như vậy bao giờ” Cho dù là mẹ cũng chưa từng Nguyễn Cao Cường chú ý đến đôi mắt phượng khẽ trầm xuống của cô bé, anh ta luôn cảm thấy đứa bé này sống một cuộc sống khác với những đứa trẻ đồng lứa, Đào Hương Vi sao có thể khắt khe với con gái mình như vậy?

“Vừa rồi cháu nói rất hy vọng chú trở thành dượng của cháu sao?” Anh ta cũng không biết là làm sao nữa, không hiểu sao lại hỏi đến vấn đề này.

Đào Mai Nhi đang ăn ngon lành nghe vậy lập tức nhìn sang anh, nhìn đến quên cả ăn, rồi rất nghiêm túc gật gật đầu: “Muốn thì muốn, nhưng chú lại là bạn của mẹ cháu.”

“Vậy chú có thể nhận cháu làm con gái, chú là bố nuôi của cháu, cháu có muốn không?” Dù sao cả đời này anh ta cũng sẽ không có con, coi đứa con của Đào Hương Vi thành đứa con của mình, cũng chẳng có gì là không tốt cả Cánh gà trong tay Đào Mai Nhi cầm không chắc, bẹp một tiếng rơi ngay trên bàn, không hề chớp mắt nhìn anh ta.

Nguyễn Cao Cường thấy bộ dạng kinh ngạc của cô bé, đang nghĩ xem lẽ nào mình muốn thành bố nuôi của cô bé nên đã dọa cô bé sợ rồi chăng?

Đang định nói gì đó, bàn tay mềm mại của Đào Mai Nhi đột nhiên bắt lấy cái tay to của anh: “Chú ơi, chú thật sự muốn làm bố nuôi của cháu sao?” Nếu là như vậy, ít nhất cô bé cũng là đứa trẻ có bố rồi chứ nhỉ?

Nguyễn Cao Cường thở phào một hơi, hóa ra cô bé quá kích động rồi, không phải là bị dọa sợ, cũng không có ý định từ chối anh ta.

Anh ta gật đầu: “Đúng vậy”

“Vậy, vậy cháu có thể trực tiếp gọi chú là bố không?” Cô bé muốn có một người bố.

Bố à? Cái danh xưng này dễ nghe hơn bố nuôi nhiều, anh đương nhiên đồng ý: “Được, vậy cháu sẽ gọi chú là bố”

Đào Mai Nhi vô cùng hưng phấn, liên tiếp Nguyễn Cao Cường nghe cô gái nhỏ gọi tiếng bố, trái tim nhũn ra thành một đốn: hóa ra có con gái là một cảm giác kì tuyệt vời như vậy.

Lúc Đào Hương Vi tìm được bọn họ, vừa hay nghe thấy con gái gọi Nguyễn Cao.

Cường là bố, trong lòng cô ta kinh sợ, cả người đều ngây ngẩn cả ra, “Mai Nhi, con… con vừa gọi anh ta là gì?”

Đáy mắt cô ta không che được sự bàng hoàng cùng kinh ngạc, một tay chỉ vào Nguyễn Cao Cường, tầm mắt lại gắn chặt trên người con gái.

Cô ta cảm thấy chân tay lạnh toát, máu toàn thân như đang chạy ngược, con bé này lại tại sao lại gọi Nguyễn Cao Cường là bố chứ?

Lễ nào Nguyễn Cao Cường đã biết rồi…

Nguyễn Cao Cường nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, sự sợ hãi và bàng hoàng trên mặt cô ta căn bản không thể che đậy nổi.

Anh nhíu mày lại, con gái cô ta gọi anh ta một tiếng bố, sắc mặt cô ta cần phải khó coi đến như vậy à?

Đào Mai Nhi thấy mẹ đến rồi, đại khái là rất vui vẻ, nhất thời không phát giác được thần säc mẹ có chút không đúng, cô bé nhảy.

xuống ghế, vô cùng vui vẻ mà chạy đến trước mặt mẹ, kéo lấy tay mẹ nói: “Mẹ ơi, mẹ đến rồi! Chú nói muốn nhận con làm con gái chú, sau này con có bố rồi Nguyễn Cao Cường nhận con bé làm con gái?

Đào Hương Vi nâng mắt nhìn anh ta, bất ngờ chạm mắt với người đàn ông, trái tim bỗng nhiên thắt chặt lại.

Hóa là chỉ là nhận thôi, cô ta còn tưởng Nguyễn Cao Cường đã biết thân phận của Mai Nhi rồi… có điều sớm muộn anh ta cũng sẽ biết thôi.

Ít nhất bây giờ anh ta còn chưa biết, cô †a phải đoạn tuyệt quan hệ giữa con gái và anh ta trước khi anh ta phát hiện mới được!

Cô ta không nói một lời, trực tiếp cúi người ôm con gái lên: “Theo mẹ về nhài”

Cũng không thèm nói một câu với Nguyễn Cao Cường, cứ vậy mà ôm con gái rời đi.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống, cô làm vậy là có ý gì?

Coi anh như không tồn tại sao?

Anh đột nhiên đứng dậy, đi sát theo sau người phụ nữ ra ngoài.

Đến cửa tiệm bánh pizza, cuối cùng anh cũng ngăn lại hai mẹ con.

“Anh tránh ra” Đào Hương Vi ôm chặt con gái, tư thế như sợ anh sẽ cướp mất con gái mình Sắc mặt Nguyễn Cao Cường càng ngày càng trầm xuống, người phụ nữ này coi anh thành kẻ buôn người à? Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh?

“Tôi đưa Mai Nhi đi ăn đồ ăn con bé thích, cô không thèm ừ hử một tiếng đã dẫn nó đi, có phải rất mất lịch sự không?” Một tay Nguyễn Cao Cường đút vào túi quần, nhìn thằng người phụ nữ.

Đòa Hương Vi cười lạnh một tiếng: “Mất lịch sự là anh mới đúng chứ? Anh không ừ hử một tiếng đã đưa con gái tôi đi, ai biết anh định giở trò gì?”

Nghe giọng điệu của cô, thật sự là coi anh thành kẻ buôn người rồi?

Quả thực là anh ta đón Mai Nhi đi mà không hề nói cho cô ta, khó trách cô ta sẽ tức giận.

“Tôi nghĩ tôi cũng là bạn của Mai Nhi, mời con bé ăn một bữa cơm có lẽ không vấn đề gì chứ?”

“Mai Nhi còn nhỏ, anh đưa con bé đi nên nói cho người mẹ là tôi biết trước một câu, đây là kiến thức cơ bản, chủ tịch Cường không hiểu sao?” Đào Hương Vi cười nhạo nói.

Nguyễn Cao Cường híp mắt lại: “Cô cũng biết con bé còn nhỏ? Cô còn vứt con bé cho quản lí để một lòng muốn vào giới giải trí!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi