TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 372: Đừng rời xa em

Ngay cả Lâm Hương Giang cũng không nhận ra Tả Dạ đã quay lại từ lúc nào, cô cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức.

Hỏng bét, tổng giám đốc Khoa nói anh ấy đã lỡ miệng!

Nhưng bọn họ là người ngoài cuộc, lúc này không tiện xen vào.

Tim Cố Ngân Phương chợt thắt lại trước ánh mắt lạnh lùng u ám của Tả Dạ, cô luôn biết răng anh không muốn có con, đó cũng là lý do tại sao cô không dám thú nhận với anh!

Cô miễn cưỡng cong môi, cố gắng nói rằng họ đang nói đùa, nói rằng anh nghe nhầm rồi.

Nhưng đĩa thức ăn mà Tả Dạ đã gắp có rất nhiều hải sản, một khối hải sản nằm trên đĩa, cô không khỏi che miệng muốn nôn!

Không thể nôn ra ở đây được, cô bịt miệng chạy tới lùm cọ bên cạnh…

Vẻ mặt Tả Dạ chùng xuống, anh ném đĩa thức ăn lên bàn, rồi sải bước đến bên cô.

Lâm Hương Giang dùng cù chỏ đụng vào người đàn ông bên cạnh, có chút lo lắng: “Anh có muốn đi xem thế nào không, anh ấy sẽ không làm gì Cố Phương Ngân Phương.

chứ?” Cô nhìn thấy sắc mặt của Tả Dạ rất kém.

Ngược lại Hà Tuấn Khoa không mấy lo lắng: “Sớm muộn gì Tả Dạ cũng sẽ biết thôi, bây giờ biết cũng tốt, Ngân Phương cũng không cần cố giấu giấu diếm diếm, yên tâm đi, Tả Dạ không dám làm gì em ấy đâu”

Bên đám cọ, Cố Ngân Phương vừa chạy tới đây liền nôn ra.

Tả Dạ đuổi tới vừa đúng lúc cô đang dựa vào gốc cây, cúi xuống nôn ra nước chua, trông rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.

Vốn dĩ anh có chút tức giận, nhưng nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh lại thấy xót xa.

Anh thu lại vẻ mặt, thở dài một hơi rồi bước tới.

Cố Ngân Phương cuối cùng cũng ngừng cảm giác buồn nôn, cô vỗ ngực, từ từ thở ra.

Tả Dạ duỗi tay đưa khăn cho cô, giọng anh trầm thấp không nghe ra là vui mừng hay tức giận: “Lau miệng đi.”

Cố Ngân Phương ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh, do dự một chút rồi mới nhận lấy: “Cảm ơn anh” Cô không ngờ rằng anh lại bình tĩnh như vậy.

“Tại sao không nói cho tôi biết?” Đôi mắt đen tĩnh lặng của anh nhìn thẳng vào cô  ấy quá bình tĩnh khiến cô cảm thấy hông biết anh đang nghĩ “Em xin lỗi, em không nên dấu diếm anh, nhưng mà… em sợ rằng…”

Tả Dạ cau mày khó hiểu: “Sợ cái gì?”

Cố Ngân Phương rủ mắt xuống, trước mặt anh, cô đã không còn là cô tiểu thư kiên quyết mạnh mẽ của nhà họ Cố nữa.

“Em biết răng anh không muốn có con, em sợ anh bắt em phá bỏ”

Sau khi nói xong, cô cảm thấy người anh tỏa ra một tầng hàn ý, một cơn gió đêm thổi qua, khiến cô không khỏi run rẩy.

“Cô nghĩ như vậy sao?” Anh nhíu chặt chân mày, rốt cuộc anh vẫn có chút tức giận.

Cố Ngân Phương mím môi, nhất thời không nói gì cũng không dám nhìn anh.

“Loại chuyện này vốn dĩ không thể che dấu, sớm muộn gì anh cũng biết, em muốn đợi bụng lớn rồi mới nói cho anh biết sao?”

“Nếu không thì em có thể làm gì? Em muốn giữ lại đứa con này, em chỉ có thể làm như vậy… anh đừng trách em ích kỉ”

“Cô thật ngốc” Người đàn ông luôn theo sát cô, sẽ không bao giờ nói nặng lời với cô, lúc này không thể không trách móc.

“Em ngốc cũng được, ích kỷ cũng được, em bé cũng đã hình thành trong bụng em rỉ anh… đừng bắt em bỏ con!” Tóm lại cô ấy chỉ muốn có một đứa con của bọn họ.

Cô cũng hiểu rằng làm như vậy là hoàn toàn đẩy anh vào ngõ cụt, bởi vì gia tộc nhà họ Cố sẽ không bao giờ cho phép cô kết hôn với một vệ sĩI Vì vậy cô không định nói với nhà họ Cố rằng đứa trẻ là của mình, đợi đến khi bụng lớn hơn một chút, cô sẽ tìm một nơi bí mật để sinh con.

Khuôn mặt Tả Dạ tối sầm lại, anh đột nhiên nằm lấy vai cô buộc cô đối mặt với mình, anh có chút bực bội: “Sao cô lại chắc chắn tôi sẽ bắt cô bỏ cái thai đi? Trong lòng em anh là người tuyệt tình đến như vậy sao?”

Cố Ngân Phương ngây người nhìn anh, bối rối trong chốc lát, lời này của anh là có ý gì?

“Anh…”

“Cô, người phụ nữ ngu ngốc này, nó là con tôi, sao tôi có thể không cần nó chứ?”

“Nhưng mà.

“Chúng ta kết hôn đi” Cô còn chưa kịp nói hết lời thì anh đã buông lời nói như một quả bom.

Cố Ngân Phương hoàn toàn giật mình, nhìn anh thật lâu không chớp mắt, thật lâu sau cũng không nói được lời nào.

Một lúc lâu sau, cô mới tìm được giọng nói của chính mình: “Anh, anh nói cái gì?”

Tả Dạ đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi loạn trên má cô ra sau tai, bình tĩnh nhìn cô, nói từng chữ: “Chúng ta kết hôn đi, anh sẽ cho con của chúng ta một gia đình hoàn chỉnh”

Mũi cô chua xót, cô lao vào vòng tay anh ôm lấy anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tả Dạ…”

Cô không hề nhìn lầm người, anh là người đàn ông đáng để cô yêu và hy sinh.

Tiệc trước đám cưới kéo dài đến rất khuya, nhiều người say khướt.

Lâm Hương Giang tối nay cũng uống rất nhiều rượu, nếu không phải sợ ngày mai bị đau đầu thì cô vẫn sẽ tiếp tục uống.

Lúc này, Hà Tuấn Khoa ôm lấy người phụ nữ có đôi má đỏ ửng trở về phòng.

“Anh đừng lo, em vẫn chưa say, ngày mai em nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp của anh”

Cô vòng tay qua cổ người đàn ông, dựa vào vai anh mỉm cười.

Hà Tuấn Khoa biết răng cô không say hoàn toàn mà chỉ hơi ngà ngà say.

Ôm lấy người phụ nữ, một chân đá tung cánh cửa, sau khi bước vào anh cũng dùng chân đóng cánh cửa lại.

Anh đặt cô lên ghế sô pha và bóp má cô: “Em nằm yên ở đây, anh đi rót nước mật ong cho em” Không giải rượu cho cô, sợ rằng ngày mai cô sẽ không chịu nổi “Được” Cô lẩm bẩm đáp lại, dáng vẻ khi say lại có chút quyến rũ Trong phòng có chuẩn bị sẵn mật ong, anh rót thêm nước ấm mang đến cho cô.

Lâm Hương Giang hơi khát nên uống cạn một hơi rồi trả lại cốc cho anh.

Hà Tuấn Khoa thản nhiên đặt chiếc cốc lên bàn cà phê, sau đó nhìn cô và hạ giọng nói: “Bây giờ ngủ, nhé?” Anh hy vọng tốt nay cô nghỉ ngơi tốt một chút, thì ngày mai cô sẽ ở trong trạng thái tốt hơn.

Cô đột nhiên đứng thẳng dậy, quàng tay qua cổ anh và ngửa đầu lên trước mặt anh: “Em thấy hơi căng thẳng, anh có thấy căng thẳng không?” Dù đã tổ chức đám cưới hai lần, nhưng hai lần đó đều bị bỏ dở giữa chừng.

Đáy mắt anh lấp lánh như những ánh Sao: “Căng thẳng mà còn uống nhiều như vậy? Anh thấy tối nay em chơi rất vui”

“Đó là em đang cố che đậy thôi, nhưng bây giờ em lại rất lo lắng, em nên làm gì nếu ngày mai mọi chuyện không suôn sẻ “Không được nói những lời như vậy!” Anh gõ trán cô, kéo tay cô ra.

“Bây giờ đi ngủ, đừng nghĩ lung tung.”

“Nhưng mà em lo lắng đến mất ngủ luôn..”

“Anh dỗ em ngủ” Anh ôm cô vào lòng, nhưng thật ra anh cũng có chút lo lắng… Anh sợ cô lại bỏ chạy.

Lần này Lâm Hương Giang vòng tay qua eo anh, ôm chặt anh rồi vùi đầu vào vòng tay anh: “Được, anh dỗ em ngủ đi, đừng rời xa em..” Cô cũng không hiểu được tại sao bây giờ cô lại dựa dẫm vào anh như vậy.

Hôn lễ vẫn chưa thuận lợi hoàn thành, thì trong lòng cô vẫn còn chưa yên tâm.

Vào rạng sáng Lâm Hương Giang đã bị đánh thức, cô phải dậy chuẩn bị trang điểm.

Hoàng Kiều Liên đưa cô vào phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm đã đợi sẵn ở đó.

“Tối qua cậu ngủ không ngon sao? Sao lại có quầng thâm mắt?” Hoàng Kiều Liên thấy mắt cô bị thâm quầng.

Lâm Hương Giang không nhớ được cô ngủ khi nào, cô chỉ nhớ cô ôm Hà Tuấn Khoa chìm vào giấc ngủ.

“Nghiêm trọng lắm sao?” Cô nhìn vào gương “Không sao, đợi một lát tôi giúp cô che đi khuyết điểm là sẽ không nhìn thấy đâu”

Nữ chuyên gia trang điểm nói.

“Cân phải giấu nhẹm đi, hôm nay cậu sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.” Hoàng Kiều Liên trông còn hào hứng hơn cả cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi