TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 373: Cởi váy cưới của cô ta ra

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng thì chuyên gia trang điểm cũng đã giúp Lâm Hương Giang trang điểm thành cô dâu tinh tế.

“Đây là tiên nữ hạ trần sao!” Hoàng Kiều Liên không khỏi ngưỡng mộ, kéo Lâm Hương Giang ngắm nhìn: “Đặc biệt hợp với váy cưới tớ thiết kế cho cậu, thật tuyệt v Lâm Hương Giang không thể nhịn được cười: “Cậu đang khen tớ hay khen chiếc váy cưới của cậu vậy?”

*Ai da, câu này của cậu không đúng rš cái gì mà váy cưới của tớ chứ? Chiếc váy cưới này là của cậu, tớ khen váy cưới, cũng là khen cậu mà”

“Ba hoa” Lâm Hương Giang dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán cô ấy.

“Giang à, cậu thấy tớ đã cùng cậu tổ chức hôn lễ ba lần rồi, cậu thật may mắn khi có người chị em tốt như tớ đó.”

Nghĩ lại cũng đúng, ba lần kết hôn, cô ấy đều ở bên cạnh, chỉ có cô ấy là không bỏ rơi cô, cả cuộc đời này có người chị em tốt như vậy thì thì đã mãn nguyện lắm rồi.

“Cậu đợi đấy, tớ tin cậu sẽ sớm mặc váy cưới, lúc đó tớ sẽ gọi cậu là chị Ba” Lâm Hương Giang cười nói.

“Cái gì mà chị Ba chứ, cậu đừng nói linh tỉnh”

*Tớ không nói linh tỉnh, mặc dù Nguyễn Cao Diệp là con ngoài giá thú của nhà Nguyễn Cao, nhưng anh ấy cũng là anh ba của tớ, cậu kết hôn cùng anh ấy, tớ không gọi cậu chị ba thì gọi là gì hả?”

“Ai nói tớ muốn kết hôn cùng anh ta?

Chưa đâu vào đâu cải!”

Lâm Hương Giang chạm vào vai cô, đứng trước mặt cô mỉm cười: “Cậu đừng có cứng miệng nữa, tớ chờ uống rượu mừng của cậu đấy, đợi lát nữa khi tung hoa cưới tớ sẽ ưu tiên cho cậu, cố bắt lấy nhé”

Họ đang nói đùa với nhau thì chú rể của ngày hôm nay Hà Tuấn Khoa bước vào phòng trang điểm.

Anh đã thay một bộ lễ phục màu trắng, mái tóc đen được xử lí tỉ mỉ, từ trên xuống dưới lộ ra khí chất cao quý.

*Ồ, tổng giám đốc Khoa nóng lòng không đợi được muốn gặp cô dâu sao?” Hoàng Kiều Liên trêu chọc.

Đôi mắt đen sâu thắm của Hà Tuấn Khoa rơi trên người Lâm Hương Giang, cô mặc áo cưới một lần nữa trở thành cô dâu của anh.

Hai mắt chạm nhau trong không trung, nhất thời không nói nên lời, chỉ nhìn nhau không chớp mắt.

Khi nhìn thấy như vậy Hoàng Kiều Liên vẫy tay với những người khác và lặng lẽ rời đi, để lại không gian cho hai người.

Trong phòng chỉ còn bọn họ, chỉ cách vài bước chân, anh sải bước đến bên cô.

Lâm Hương Giang nhìn anh từng bước đến gần, nhịp tim của cô có chút lộn xộn mất kiểm soát, không biết có phải do quá căng thẳng hay không.

Một lúc sau người đàn ông tuấn tú ngay thắng đi tới trước mặt cô, bọn họ vẫn im lặng nhìn nhau nhưng lòng không yên.

Anh nâng mặt cô lên, cẩn thận nhìn hàng lông mày, trang điểm của cô, cô chỉnh lại quần áo cho anh để hoàn thành hôn lễ chưa hoàn thành hai năm trước.

“Bây giờ em rất đẹp..” Anh nhìn xuống cô, giọng nói trâm thấp mang theo chút gợi cảm.

“Hôm nay anh cũng rất đẹp trai”

Cô cong môi cười, đôi mắt cong lên thành vầng trăng khuyết “Từ này về sau em là người của anh, không được phép chạy trốn nữa, nếu không cho dù là chân trời góc bể, anh cũng không tha cho em đâu.”

Lâm Hương Giang lại cười, anh đặc biệt đến đây để cảnh cáo cô không được chạy trốn sao?

Cô vòng tay ôm eo anh: “Được, em là của anh, em sẽ không chạy nữa, kiếp này em làm vợ của anh, chết cũng là ma của anh” Nói như vậy, anh đã hài lòng chưa?

“Còn chưa đủ” Anh còn muốn nhiều hơn.

“Em sống chết đều là người của anh mà còn chưa được, vậy anh muốn em làm thế nào đây?”

Người đàn ông dùng ngón tay thon dài bóp cảm cô, đôi mắt đại bàng ẩn dật nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đó khiến trái tim cô rung động.

“Anh muốn kiếp sau, kiếp sau sau nữa em đều là người của anh”

Lời nói này của anh quá độc đoán, cô không thể không chế nhạo: “Kiếp sau ai có thể biết được mọi chuyện chứ?”

“Cho nên bây giờ anh mới muốn em thề, em nhất định phải nhớ kĩ anh, kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em”

Cô đối diện với đôi mắt đen như thiêu đốt của anh, cô không tin anh tin tưởng vào kiếp sau gì đó, anh nói những lời này, chỉ là vì sợ cô sẽ rời xa anh trong hôn lễ này…

Một người đàn ông như vậy, vì giữ cô bên mà có thể nói ra những lời mà xui quỷ Lúc này, cô cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp vì anh.

Trong một căn phòng khác, An Thu Huyền nhìn chằm chằm cảnh quay trong video, hôn lễ sắp bắt đầu., bọn họ còn làm nũng hôn nhau!

Cô ta đã bí mật đặt camera quan sát trong phòng thay đồ vào đêm hôm qua, vì vậy cô ta có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra bên trong Nhìn thấy Hà Tuấn Khoa hôn Lâm Hương Giang sâu như vậy, cô ta nghiến chặt răng khó chịu!

Cái con nhỏ Lâm Hương Giang bệnh thần kinh này, rốt cuộc là có điểm nào thu hút anh ấy chứ?

An Thu Huyền hít sâu một hơi, kìm nén tức giận, không sao cả, chờ Hà Tuấn Khoa kết hôn cùng cô ta, thì cô ta sẽ trở thành cô dâu của anh thôi!

Cứ để Lâm Hương Giang đắc ý chút đi!

Hà Tuấn Khoa hôm nay rất nhiệt tình, Lâm Hương Giang gần như không thở được, đôi môi anh luyến tiếc không nở rời khỏi cô, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô, giọng anh khàn khàn mang theo ý cười: “Không phải là anh đã dạy em thay đổi hơi thở sao?”

Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, trông cô xinh đẹp.

“Anh còn không biết ngại mà cười, bây giờ anh dặm lại lớp trang điểm cho em không?” Cô giận dữ đấm anh một cái.

“Anh đi gọi chuyên gia trang điểm đến đây” Đôi môi mỏng của anh vẫn mang theo nụ cười.

Bên ngoài đúng lúc có người gọi anh, chú rể nên ra ngoài chuẩn bị rồi.

Anh đặt lên trán cô một nụ hôn: “Anh ở bên ngoài đợi em, bà Hà”

Lâm Hương Giang cong môi nhìn anh rời đi, gương mặt không giấu được hạnh phúc.

©ô ngồi xuống đợi chuyên gia trang điểm vào trang điểm giúp mình Lúc này, một người phục vụ đẩy cửa bước vào, đặt một ly nước lọc trước mặt cô: “Tổng giám đốc Khoa sợ cô khát, bảo tôi mang cho cô một ly nước”

“Cảm ơn” Đúng lúc cô hơi khát, không nghỉ ngờ gì thêm, cô trực tiếp cầm ly nước lên uống.

Người phục vụ đã ra ngoài một lúc lâu rồi mà chuyên gia trang điểm vẫn chưa quay lại, Lâm Hương Giang cảm thấy có chút kì quái.

Cô đứng dậy đi ra ngoài xem xét, cô định đứng dậy thì cảm thấy hơi chóng mặt, cô vịn vào bàn thì cảm thấy cơn chóng mặt ập đến mạnh hơn, cuối cùng thì cô không chịu nổi mà ngất đi Ý thức cuối cùng của cô là cốc nước kia có vấn đề…

Sau khi An Thu Huyền nhìn qua camera thấy cô chóng mặt ngất đi, cô ta nở một nụ cười lạnh lùng.

Cô ta dẫn theo người phục vụ ban nãy vào phòng thay đồ, nhìn thấy Lâm Hương.

Giang đang nằm bất tỉnh trên sàn, mắt cô ta lóe lên tia lạnh lùng.

“Cởi áo cưới của cô ta ra, nhanh lên!” Cô ta ra lệnh cho người phục vụ.

Chiếc áo cưới sang trọng thanh lịch như vậy hôm nay sẽ mặc trên người cô, tới lúc đó sẽ là cô ta mặc chiếc áo cưới này cùng Hà Tuấn Khoa hoàn thành hôn lễ.

Cô ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì Lâm Hương Giang… cô đã không còn tư cách trở thành bà Hà rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi