TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 404: Tốt nhất là anh nên biến mất vĩnh viễn đi!

“Tôi không điên, em cũng không nghe.

nhầm đâu, tôi nói nghiêm túc đó” Hà Tuấn Khoa nghiêm nghị nói.

Lâm Hương Giang nhìn dáng vẻ thận trọng của người đàn ông trước mặt, quả đúng là không giống đang nói nhảm lắm, nhưng mà…

“Anh lại trả thù tôi kiểu gì nữa? Anh vẫn chưa trả thù đủ sao?” Cô thu lại nụ cười bên môi, híp mắt lạnh lùng nhìn anh.

Sắc mặt của Hà Tuấn Khoa hơi trầm xuống: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cảm thấy để con trai ở bên cạnh em sẽ không an toàn thôi”

Cô nghe anh nói vậy lập tức liền hiểu ra: “Vì lần này thằng bé bị bắt cóc sao? Sau này tôi sẽ cố gắng bảo vệ con cẩn thận hơn nữa, vả lại không phải ai cũng làm những chuyện như thế này”

“Thế thì không bằng về bên cạnh tôi đi”

Nói tóm lại là anh vẫn cho rằng chỉ có anh mới có thể bảo đảm an toàn cho hai người họ “Về bên anh để nhìn sảc mặt An Thu Huyền mà sống sao? Tôi vẫn chưa đến mức hèn hạ như vậy” Lâm Hương Giang nói bằng giọng điệu châm chọc, mỉa mai.

“Quả thực là tôi không hiểu tổng giám đốc Khoa có ý gì, nếu anh muốn tranh quyền nuôi dưỡng con trai với tôi vậy thì chúng ta hẹn nhau ở tòa đi” Lần này cô sẽ không sợ thua nữa Hà Tuấn Khoa thấy thái độ của cô cứng rắn như vậy thì không khỏi cảm thấy bất lực, anh mím chặt môi lại, nhìn cô bằng ánh mắt trầm lặng, một hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Ý của em là kể cả có phải kiện tụng rắc r‹ thì em cũng không muốn đưa con về bên tôi sao?”

“Đúng vậy, cả tôi và Thanh Dương đều không muốn nhìn thấy anh, không muốn chung sống với anh dưới cùng một mái nhà, tốt nhất là anh nên biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của mẹ con tôi đi!” Lâm Hương.

Giang gẫn giọng nói, giống như đang muốn trút hết sự giận dữ trong lòng ra ngoài.

Lâm Hương Giang nói xong liền quay người rời đi, cô không muốn nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa.

Nhưng cô không biết răng những lời nói đó của cô đã làm sắc mặt của người đàn ông tối sầm lại, trên người anh liền toát ra sự tức giận, lạnh lùng khác hẳn với thái độ thành khẩn lúc đầu.

Cô vừa quay người chuẩn bị rời đi thì bỗng có một sức mạnh to lớn kéo cô lại từ phía sau, ngay giây tiếp theo liền ấn cô vào tường. Lâm Hương Giang còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bóng hình của người đàn ông mang theo sự giận dữ đã phủ xuống.

Hà Tuấn Khoa hung hăng dùng miệng.

của mình chặn môi cô lại, mạnh mẽ tấn công thâm nhập vào khoang miệng của cô tựa như một cơn bão dữ dội bất chợt ập đến, hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp hơn, động tác cũng không hề mang chút dịu dàng nâng niu nào mà ngược lại vô cùng sưồng sã và thô lỗ.

Cô cảm thấy môi mình bị anh gặm nhấm đến mức tê rần lên, tiếp đó là sự nhục nhã đang dâng trào trong lồng ngực, anh là cái quái gì chứ?

Ngay lúc đầu lưỡi anh vươn lên phía trước, chuẩn bị tiến vào khoang miệng của cô liền bị cô dùng lực cản thật mạnh.

”A..” Người đàn ông đau đớn kêu lên, vừa cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập.

trong khoang miệng liền tạm buông cô ra.

Lâm Hương Giang nhân cơ hội này đẩy Hà Tuấn Khoa ra xa, sau đó giơ tay tát vào mặt anh một cái, cô thẹn quá hóa giận chỉ vào mặt anh mà mắng: “Đồ khốn nạn!” Cô dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Gương mặt của người đàn ông bị cô tát hơi nghiêng về một bên, ánh mắt anh hơi mù mịt, một hồi sau mới chậm rãi quay mặt lại, trên mặt không để lộ ra bất cứ biểu cảm gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm.

Ngón tay thon dài của anh khẽ nâng cằm cô lên, giọng nói khàn đặc trầm thấp: “Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, đợi tôi giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi sẽ đón mẹ con em về nhà.”

Lâm Hương Giang càng nghe càng không hiểu anh đang muốn nói cái gì, cô chỉ biết rằng nếu mình cứ tiếp tục ở đây dây dưa với anh thì thực sự quá vô nghĩa.

“Tôi thấy anh đúng là bị điên rồi!” Cô nói tục đẩy anh ra,sau đó vội vàng quay người rời đi Lối vào hành lang lập tức yên tĩnh trở lại, mà ngay góc rẽ có một bóng người nhỏ nhắn vụt qua Sắc mặt An Thu Huyền dần trở nên âm u lạnh lẽo, cô ta dựa lưng vào tường, hai bàn tay bất giác siết chặt lại thành nằm đấm, lồng ngực cũng bởi vì sự phẫn nộ trong lòng mà phập phồng lên xuống.

Chết tiệt, mấy tên bắt cóc đó thật vô dụng, cô ta đã bỏ ra một số tiền lớn thuê bọn họ xử lý Lâm Thanh Dương nhưng không ngờ rằng việc lần này lại thất bại, hơn nữa còn tạo.

cơ hội cho Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa gặp nhau Hóa ra anh ta vấn luôn nhớ nhung Lâm Hương Giang, đến tận bây giờ mà vẫn còn suy nghĩ muốn đón cô ta trở về bên mình.

An Thu Huyền thầm nghĩ phải nói chuyện này cho Hà Tùng Nhân biết, cô ta không thể để một mình mình phải lo lắng suông như vậy được.

Nghĩ rồi liền vội vàng quay người đến tìm Hà Tùng Nhân, cô ta không thể đợi thêm được nữa.

“Ý cô là chú Út muốn đón hai mẹ con họ về nhà họ Hà sao?”

“Đúng vậy, anh ấy nói đợi khi nào vết thương của Thanh Dương khỏi hẳn thì sẽ đón bọn họ về nhà”

Hà Tùng Nhân nhíu mày: “Chú Út muốn giành quyền nuôi con với Lâm Hương Giang sao?”

An Thu Huyền nghe vậy thì cảm thấy vô cùng khó chịu trừng mắt với hẳn ta: “Sao tự nhiên anh lại ngu ngốc vậy? Tôi đã nói là anh ấy muốn đón cả hai người bọn họ về nhà, thứ anh ấy muốn không phải quyền nuôi con mà là muốn đoàn tụ với mẹ con họ, bọn họ muốn làm lành với nhau”

“Không thể nào!” Chú Út vẫn chưa lấy được thuốc giải độc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm lành với Lâm Hương Giang như vậy, trừ khi chú Út muốn lấy mạng của Lâm Hương Giang.

“Không phải là không thể, bây giờ mọi việc là như vậy đó, chính tai tôi nghe thấy hai bọn họ nói với nhau như thế!”

“Lâm Hương Giang cũng đồng ý rồi sao?” Hà Tùng Nhân hỏi “Cô ta từ chối rồi, có điều tôi cảm thấy với thủ đoạn của chú Út anh thì liệu cô ta có từ chối được không?” Sớm muộn gì Lâm Hương Giang cũng sẽ thỏa hiệp.

Hà Tùng Nhân liếc mắt nhìn cô ta, sau đó nói với thái độ mỉa mai: “Tôi nói này, sao cô có thể vô dụng như vậy chứ? Chủ nhỏ cũng đã kết hôn với cô rồi mà cô còn không giữ được chú ấy nữa sao?”

An Thu Huyền nghe vậy thì säc mặt hơi tái đi: “Trong lòng anh ấy chỉ có một mình Lâm Hương Giang, những người phụ nữ khác căn bản còn không được anh ấy chú ý tới.”

An Thu Huyền không dám nhắc đến chuyện Hà Tuấn Khoa đã ép cô ta ký vào đơn ly hôn, nói ra sẽ càng biến mình thành trò cười của anh ta hơn “Chú Út muốn đón Lâm Hương Giang về bên mình cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không đã” Việc đến nước này, xem ra An Thu Huyền cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

“Anh đừng tự cho mình là đúng, chỉ cần giữa hai người họ còn có một đứa con thì mối quan hệ này sẽ không thể cắt đứt hoàn toàn được đâu” An Thu Huyền mở lời nhắc nhở hắn ta.

Hà Tùng Nhân vừa nghe đến đây liền lập tức nghĩ ra chuyện gì đó: “Chuyện Lâm Thanh Dương bị bắt cóc là do cô làm sao?”

Hà Tùng Nhân lạnh lùng nhìn cô ta chăm chảm.

“Tôi..” An Thu Huyền định phủ nhận nhưng việc đã đến mức này rồi, có nói với anh ta thì cũng chẳng làm sao.

“Không sai, là tôi làm đó, tôi chỉ muốn xóa sạch chút liên hệ cuối cùng giữa hai người bọn họ thôi.

*Ngu ngốc, cô đúng là đồ ngu!” Hà Tùng Nhân không kìm được sự cáu giận trong lòng, lớn tiếng mắng chửi An Thu Huyền.

“Nếu anh thông minh giỏi giang như vậy thì mau khiến cho bọn họ đoạn tuyệt quan hệ đi!” An Thu Huyền cũng thể trơ mắt nhìn Hà Tuấn Khoa đến thăm hai mẹ con bọn họ mỗi ngày được nữa.

“Tôi tự sẽ có cách của mình, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi, nếu cô làm hỏng chuyện thì tôi chắc chắn sẽ bắt cô phải chịu trách ni !“ Hà Tùng Nhân trách mắng An Thu Huyền không chút khách khí, vừa nói vừa đẩy cô ta rồi rời đi An Thu Huyền nghe vậy thì tức đến mức giậm chân: “Nếu như không có tôi thì anh cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu!” Hừ, hai chú cháu bọn họ giống y hệt nhau!

Hoài Vũ đã bắt được hai tên bắt cóc Lâm.

Thanh Dương ngày hôm đó, lần này sẽ để đích thân Hà Tuấn Khoa ra mặt giải quyết.

Vừa mới cầm được 150 tỷ tiền chuộc về, bọn họ còn chưa kịp tiêu một đồng nào đã bị bắt phải đối mặt với hậu quả đau đớn, thê thảm.

“Đánh gãy bốn chiếc xương sườn của bọn chúng trước” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói, đến mí mắt cũng không thèm chớp một cái.

“Đừng, đừng mà..” Tiếng kêu đau đớn, thảm thiết của hai tên bắt cóc vang vọng khắp cả căn phòng.

“Dám đánh gấy xương sườn của con trai tao, tao nhất định phải bắt chúng mày phải trả giá gấp đôi” Nhìn anh lúc này giống như một con quỷ sa tăng lạnh lùng vô tình.

“Chúng tôi không cố ý làm vậy đâu, là tự thắng bé ngã xuống dưới…”

“Vẫn chưa chịu thừa nhận sao? Bẻ tiếp mấy cái xương khác cho tôi.”

“A… chúng tôi sai rồi, cầu xin anh tha mạng, chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền chứ không hề muốn lấy mạng của thằng bé…”

*Ai sai chúng mày bắt cóc con trai tao?”

Hà Tuấn Khoa lạnh giọng hỏi.

“Chúng tôi… chúng tôi cũng không biết…

“Vẫn không chịu nói sao? Ở chỗ tao có rất nhiều cách có thể làm cho mày chịu mở miệng đó.”

Hai tên bắt cóc vừa nhìn thấy mấy người vệ sĩ mặc áo đen lại chuẩn bị ra tay thì vô cùng sợ hãi, vội vàng nói: “Nói, chúng tôi nói… là một người phụ nữ, nhưng chúng tôi cũng không biết cô ta là ai, chúng tôi không được biết thân phận của người đến thuê, đây là quy tắc”

Phụ nữ sao?

Đôi mắt sắc bén như diều hầu híp lại thành một đường thẳng, đến phụ nữ mà cũng dám làm ra loại chuyện độc ác như vậy…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi