TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 411: Cô ấy tự sát

“Thuốc giải sao? Cậu thật sự mang thuốc giải đến đây à?” Đương nhiên là Hà Tùng Nhân không thể tin ngay được Hắn ta đã thúc giục bao lâu như vậy rồi mà Vi Minh Sơn còn không chịu bỏ ra, nhưng trong nháy mắt một cái lại mang thuốc giải đến. Điều này khiến cho hẳn ta không thể không nghỉ ngờ cho được.

“Không phải là vì cậu sợ tôi lấy luôn cái mạng của cậu nên đã cố ý mang bừa một loại thuốc rồi nói là thuốc giải đấy chứ?”

Vi Minh Sơn nghe thấy vậy thì lập tức không vui: “Đúng là tôi sợ chết thật, nhưng tôi sẽ không nói dối cậu làm gì cả, chỉ có thể nói là may mắn của cô ấy, khiến tôi tình cờ nhớ ra thôi.”

Thấy hắn ta vẫn không tin lắm, Vi Minh Sơn hừ lạnh một tiếng: “Cho dù cậu không tin đi chăng nữa, thì đây cũng là lọ thuốc giải duy nhất. Dù cậu có bắt tôi chế ra nữa thì cũng chưa chắc tôi có thể chế ra được nữa đâu”

Hà Tùng Nhân giật lấy lọ thuốc nhỏ: “Tôi tin cậu, nhưng nếu đây không phải là thuốc giải, còn không thể giải được hoàn toàn độc của cô ấy như đã nói, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”

Hắn ta lấy thuốc giải đi, lập tức chuẩn bị đưa cho Lâm Hương Giang dùng.

Trong phòng, Lâm Hương Giang không chịu ăn đồ ăn mà người làm mang vào.

Nhìn thấy Hà Tùng Nhân quay trở lại, vẻ mặt của cô càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Anh lại đến đây làm gì hả? Có phải là rồi nên đến thả tôi đi Hà Tùng Nhân như đưa đến một thứ rất quý giá, vừa cười vừa đi đến trước mặt cô: “Hương Giang, xem này. Đây chính là thuốc giải, chỉ cần cô uống nó vào thôi, cô sẽ khỏi lại thôi. Sau này cũng không cần phải uống thuốc gì nữa”

Lâm Hương Giang nhìn chằm chẫm vào lọ thuốc ở trong tay hắn ta, không thể nhìn ra được đó là thuốc giải, cũng không biết bên trong là cái gì nữa?

“Anh hại tôi còn chưa đủ hay sao? Tôi đã bị anh hạ độc thành ra như thế này.

muốn hạ độc thêm gì đây?” Cô vô cùng tức giận mà mắng mỏ, lồng ngực vì giận dữ mà lên xuống phập phồng.

*Tôi không phải là vật thí nghiệm. Nếu anh còn muốn hạ độc tôi nữa, thà rằng anh giết chết tôi luôn đi, vậy là xong hết mọi chuyện rồi!” Cô không muốn phải chịu những tra tấn đau đớn ấy thêm một lần nào nữa.

Hà Tùng Nhân cau mày lại, vội vàng nói: “Cô hiểu lầm rồi, sao tôi lại hạ độc cô làm gì cơ chứ. Đây thật sự chính là thuốc giải, V¡ Minh Sơn biết điều chế thuốc nên anh ta vừa mới điều ra đã đưa luôn đến đây”

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng anh sao?”

Giờ đây kể cả một dấu câu của hản ta thôi cô cũng không thể tin được.

“Được, được. Cô tin hay không tin cũng được, chỉ cần cô dùng thuốc giải này là được” Hắn ta không muốn giải thích nữa Hắn ta liền ra hiệu cho người làm đưa kim tiêm qua rồi hút chất lỏng ở trong lọ vào trong ống tiêm, có vẻ như muốn trực tiếp.

tiêm cho cô.

Lâm Hương Giang thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, tức giận nói: “Hà Tùng Nhân, anh còn nói là không muốn hại tôi à! Nếu như anh dám tiêm cho tôi thứ đó, tôi sẽ chết ngay lập tức cho anh xeml”

“Hương Giang, tôi làm tất cả cũng chỉ vì để chúng ta có thể ở bên nhau mà thôi.

Trước kia đã để cho cô phải chịu đau khổ rồi, bây giờ tôi sẽ giải độc cho cô” Dường như Hà Tùng Nhân không nghe thấy lời của cô, cầm kim tiêm đến gần cô.

Lâm Hương Giang trợn tròn hai mắt lên, giận dữ hét ầm lên: “Anh đừng có mà lại gần đây! Không được đến gần tôi!” Cô tiện tay cầm lấy gối và ném nó đi Hà Tùng Nhân dễ dàng né tránh được.

Từ chiếc gối cô ném ra đến chiếc đèn ngủ cạnh giường, hắn ta đều có thể tránh được.

Lâm Hương Giang đã ném hết mọi thứ có thể ném đi, và giờ không còn gì có thể ngăn cản hẳn ta tiến về phía trước nữa.

Cô quay người đi xuống giường, dù có chết cũng không thể để cho hắn ta làm vậy đượ!

c Hà Tùng Nhân trực tiếp chặn đường của cô, giữ chặt cô lại để tiêm cho cô thứ chất lỏng kial Lâm Hương Giang đã dùng hết tất cả sức lực mình có để chống cự, thậm chí còn cúi đầu cản mạnh một cái vào cánh tay của hẳn ta, cơn đau truyền đến khiến hắn ta phải buông tay ra.

Một vòng dấu răng in trên cánh tay của Hà Tùng Nhân, còn có máu rỉ ra, hắn ta đau đến rên một tiếng nhỏ.

Lâm Hương Giang ngã xuống mặt đất, không ngừng lùi về phía sau, vừa cảnh giác vừa tức giận mà trừng mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng mắng: “Cút đi! Đừng có mà đụng vào.

tôi! Tôi sẽ không để cho anh làm được việc đó nữa đâu!”

Sự kiên nhẫn của Hà Tùng Nhân bị dập tắt một nửa, không còn tốt tính như vừa nãy nữa: “Đây là thuốc giải, mặc kệ cô có tin hay không, cô cũng không được phép từ chối!”

Hắn ta vừa mới dứt lời liền gọi tất cả người làm ở bên ngoài vào: “Mấy người mau đè cô ấy xuống cho tôi, đừng để cho cô ấy động đậy nữa!”

Những người làm nghe theo yêu cầu mà đi về phía Lâm Hương Giang, “Cút ngay đi… Hà Tùng Nhân, tôi dù có chết đi cũng không làm vật thí nghiệm của !” Lâm Hương Giang lạnh lùng đẩy đám làm ra, quay người, trực tiếp đập đầu vào tường!

“Hương Giang!” Hà Tùng Nhân kêu lên, cố gắng chạy đến ngăn cản lại nhưng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô đập đầu vào tường.

Máu chảy dài trên trán của cô, cô cảm thấy như sức lực của cả người mình đã bị rút cạn.

“Hương Giang!” Hà Tùng Nhân chạy đến ôm lấy cô, nhìn máu chảy xuống mà không khỏi sợ hãi: “Sao em lại ngốc như vậy chứ?

Vì sao lại không tin lời của tôi? Tôi thật sự không muốn hại em đâu mà, tôi chỉ muốn được ở bên em mà thôi Trước khi Lâm Hương Giang hoàn toàn mất đi ý thức, cô lại nhìn thấy hắn ta rơi nước mắt!

Hắn ta cảm thấy đau khổ vì cô sao?

Ha ha… Cô sẽ không tin nữa đâu, đây chỉ là nước mắt cá sấu của hắn ta mà thôi!

“Hương Giang, em không tin tôi cũng không sao, tôi vẫn phải tiêm thuốc giải vào cho em” Hắn ta nói xong liền giơ kim tiêm trong tay lên.

Đồng tử của Lâm Hương Giang bỗng co rút lạ, rồi cuối cùng dân giãn ra…

Cho dù chết đi rồi, mà hẳn ta vẫn không chịu buông tha cho cô sao?

Sau khi cô hoàn toàn bất tỉnh, Hà Tùng Nhân đã tiêm thứ trong lọ kia cho cô, sau đó.

yêu cầu bác sĩ đến băng bó vết thương trên đầu cho cô.

Cô muốn đập vỡ đầu mình luôn, nhưng rất may là không nguy hiểm đến tính mạng.

Bây giờ chỉ cần đợi cho thuốc giải ngấm vào trong cơ thể của cô, giải hết độc tố thì cô sẽ khỏe lại thôi.

Dù sao thì Vi Minh Sơn cũng đã đảm bảo với hẳn ta rồi, đó đúng là công thức chính xác để điều chế thuốc giải.

Ở bên ngoài biệt thự, Hoài Vũ nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến gõ cửa kính xe ôtô.

Sau khi cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra sườn mặt lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa, anh đang nhảm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi Lâm Hương Giang bị Hà Tùng Nhân đưa đến nơi này thì anh vẫn luôn ở đây canh giữ không hề rời đi.

“Tổng giám đốc, người mà chúng ta sắp.

xếp ở trong kia vừa thông báo lại rằng cô Lâm Hương Giang đã tự sát ở bên trong đó, mà Hà Tùng Nhân cũng lại tiêm cho cô ấy một chất lỏng không rõ là gì”

Hà Tuấn Khoa nghe xong thì ánh mắt nhất thời như lạnh xuống: “Cậu nói cái gì? Cô ấy tự sát sao?” Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Tin tức được thông báo ra chính là như vậy, cô Lâm Hương Giang đang chống cự lại Hà Tùng Nhân và muốn rời đi”

“Bây giờ cô ấy thế nào rồi?” Vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa càng trở nên lạnh lùng hơn.

Xem ra không thể để cho cô tiếp tục ở bên trong được nữa.

“May là cô ấy không sao cả, chỉ là đập hơi mạnh dẫn đến chảy một ít máu”

Nghe được tin cô bị ép đến mức phải tự sát, Hà Tuấn Khoa không thể ngồi yên được, tức giận nói: “Hà Tùng Nhân đang làm cái gì vậy chứ? Hắn ta không để cho cô ấy tiêm thuốc giải à? Sao lại còn tiêm cho cô ấy cái gì nữa vậy?”

“Nói là đã tiêm cho cô Lâm Hương Giang thuốc giải để giải độc tố trong cơ thể, nhưng sau đó lại tiêm vào cái gì nữa thì tạm thời vẫn còn chưa rõ ràng.”

Bọn họ không dễ gì mà có thể sắp xếp người vào bên trong biệt thự của Hà Tùng Nhân, vì để không tạo ra nghi ngờ nên người của bọn họ không dám đến quá gần hãn ta, nên tin tức nghe được đương nhiên cũng không quá rõ ràng.

“Đi chuyển lại lời cho hắn ta biết, bảo hẳn ta mau giao người ra đây. Nếu không tôi sẽ trực tiếp đi vào trong hỏi người.”

Anh vẫn tiếp tục chờ đợi. Vốn định để cho Hà Tùng Nhân cho Lâm Hương Giang dùng thuốc giải độc, nhưng xem bây giờ để cô ở bên trong cũng không có ích gì nữa rồi, thà đem vị bác sĩ điều chế thuốc kia bắt đi còn hơn.

Hà Tùng Nhân nhìn Lâm Hương Giang còn đang hôn mê nằm ở trên giường. Giờ.

phút này cô thật yên lặng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với trước.

Như vậy có nghĩ là đây đúng thật là thuốc giải…

Hắn ta cầm tay của cô lên đưa lên môi hôn, nhẹ nhàng nói: “Hương Giang, em cứ an tâm mà ngủ đi, sau này em sẽ không phải chịu thêm nỗi đau đớn nào nữa.”

Đang lúc nhìn chăm chằm vào cô, quyến luyến không thôi thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập: “Cậu chủ..” Là thuộc hạ gọi hắn ta.

Vì bị quấy rầy giữa chừng nên hẳn ta cau mày không vui: “Có chuyện gì?”

“Anh mau ra đây đi, xảy ra chuyện lớn rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi