TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 412: Tôi muốn chú ấy chết

Hà Tùng Nhân bực mình bước ra khỏi phòng, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì mà cãi nhau om sòm thế?”

“Là… Chú út của anh sai người vào chuyển lời muốn cậu giao người ra, nếu không anh ta sẽ xông thẳng vào đòi người!”

Đàn em đáp.

Hà Tùng Nhân nghe vậy, trong mắt hiện lên tia u ám: “Bao nhiêu người bao vây ở bên ngoài?”

Hắn ta biết rõ người bên trong này chắc chắn không phải là đối thủ của đám vệ sĩ chú út.

Nếu chú út kiên quyết xông vào đòi người, hẳn ta không cản được.

Nhưng hẳn ta cũng không muốn ngăn cản, nếu không thể lấy trứng chọi đá, vậy chỉ có thể né trán!

“Điều này… khó đoán lắm, chúng tôi dám chắc là khá nhiều!” Đàn em trả lời.

Hà Tùng Nhân chẳng trông đợi bọn họ có thể đoán chính xác số người bên ngoài, hẳn ta cười khẩy nói: “Mày đi chuyển lời với bên ngoài, tao sẽ không giao người ra. Nếu chú ấy cướp được người khỏi tay tao, xem như chú ấy có bản lĩnh!”

“Chỉ là..” Đàn em hơi do dự, anh ta biết sức mạnh của Hà Tuấn Khoa, bọn họ không ngăn nổi.

“Bảo mày đi thì đi đi, nói vớ vẩn làm gì?”

Hà Tùng Nhân tức giận quát mắng, hoàn toàn chẳng lo lắng việc chú út sẽ dẫn người xông vào cướp người.

Đàn em khó khăn đi truyền lời, trên mặt Hà Tùng Nhân xẹt qua một tia nghiền ngẫm, nhanh chóng trở về phòng của mình.

Hắn ta đến bên giường, nhìn người phụ nữ đang ngủ mê mang, đưa ngón tay vuốt ve má cô và nhẹ giọng nói: “Hương Giang, không ai có thể dẫn em rời xa anh, từ nay chúng ta sẽ không chia lìa nữa!”

Cho dù là chú út, cũng đừng mong mang cô đi!

Chỉ cần không có chú út, nhà họ Hà chính là của hắn, Lâm Hương Giang cũng thuộc về hẳn!

Hắn ta quay đầu liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ngủ say ở ghế sau. Bắt đầu từ hôm nay, không còn ai cản trở họ bên nhau nữa!

“Được, cho dù cậu có thể nhẫn tâm ra tay với chú út của cậu, khiến anh ta bị nổ chết bên trong, còn những đàn em của cậu thì sao? Họ cũng làm việc cho cậu đấy! Cậu bất chấp chôn họ theo cùng à?” Vi Minh Sơn thừa nhận mình không tàn nhẫn bằng hắn ta.

“Chỉ là một bầy chó do tôi nuôi dưỡng, giờ đã đến lúc họ nên bày tỏ lòng trung thành với tôi!” Ngay cả tính mạng chú út của mình, Hà Tùng Nhân cũng chẳng thèm quan tâm, huống hồ những đàn em dưới tay hẳn tạ “Chậc cl cậu tàn nhãn, độc ác thật đấy! Một người hiểm độc như tôi mà còn không độc bằng cậu!” Vi Minh Sơn không khỏi nghĩ thầm, cũng may anh ta chế ra thuốc giải. Nếu không chắc chắn sẽ bị hẳn ta giết chết.

Lâm Hương Giang nằm ở chỗ ngồi sau xe, ngón tay cô hơi giật giật Cô nghe có người liên tục nói chuyện bên tai mình, cái gì mà thuốc nổ, cái gì chú ứt Cô nghe thấy giọng nói của Hà Tùng Nhân và một người khác, cô muốn mở to mắt, nhưng mí mắt nặng nề quá. Cô cố gắng.

thế nào cũng không mở ra được.

Mãi đến khi nghe hết lời bọn họ nói, chẳng mấy chốc cô ý thức được mình nghe cái gì.

Hà Tùng Nhân muốn nổ chết Hà Tuấn Khoat Hắn ta đã gài thuốc nổ ở đâu đó và bây giờ Hà Tuấn Khoa đang có mặt ở chỗ ấy..

Không được, Hà Tuấn Khoa không thể chết được, không thể…

Cô cố sức mở mắt ra, đập vào tâm mắt là mui xe, cô đang ở trong xe ư?

Người ngồi phía trước là Hà Tùng Nhân và Vi Minh Sơn, họ đang quan sát biệt thự ở đăng trước, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Trong biệt thự có thuốc nổ, Hà Tuấn Khoa ở trong đó… Anh ấy vào cứu cô sao?

Hà Tùng Nhân dụ anh vào biệt thự, còn hẳn thì trốn ra ngoài chờ nhìn anh bị nổ chết?

Cháu trai nổ chết chú út ruột của mình, loại chuyện độc ác như thế anh ta cũng làm đượ!

c Lâm Hương Giang không còn thời gian để trách mắng Hà Tùng Nhân lòng dạ nham hiểm cô phải đi cứu Hà Tùng Nhân.

Cô hơi cử động và cảm thấy sức lực của mình đã khôi phục một ít, nhưng cô không.

biết liệu mình có thể chạy được đến biệt thự, hơn nữa còn thoát khỏi sự ngăn cản của Hà Tùng Nhân.

“Chắc sắp tới lúc rồi nhỉ?” Vi Minh Sơn đột nhiên hỏi một câu.

Hà Tùng Nhân không trả lời, nhưng sự im lặng của hắn ta khiến Lâm Hương Giang.

khiếp sợ.

Cô nghe rõ Vi Minh Sơn hỏi cái gì, anh ta hỏi thời gian chắc là thời gian phát nổ!

Không có thời gian để suy nghĩ sâu xa, nếu không ngăn cản kịp thì Hà Tuấn Khoa sẽ mất mạng!

Cô nín thở, gắng sức đẩy cửa xuống xe, sau đó dùng hết sức lực chạy nhanh một mạch về phía cổng biệt thự!

Có thể cứu được Hà Tuấn Khoa hay.

không, phải xem cô chạy nhanh cỡ nào!

Hà Tùng Nhân luôn để ý tới thời gian, trong lòng đang đếm ngược thì nghe tiếng mở cửa xe phát ra từ phía sau.

“Người phụ nữ của cậu chạy trốn kìa!” Vi Minh Sơn không sợ lớn chuyện, còn dám trêu chọc.

“Tôi thấy rồi, không cần cậu nói!” Hà Tùng Nhân tức giận lạnh lùng mắng, ngay sau đó đẩy cửa xuống xe.

Hãn ta cũng không đuổi theo ngay lập tức, híp mắt nhìn theo hướng Lâm Hương Giang chạy, cô muốn đi báo tin sao?

Chết tiệt!

Giờ phút này, hẳn ta mới cảm thấy lo lắng, trong lòng tràn ngập tức giận Vừa đưa thuốc giải cho cô, cô vẫn chưa khỏe đã vội vã chạy đi cứu chú út. Trong lòng cô ấy, chú út quan trọng hơn bất kì ai sao?

Nếu hôm nay hẳn ta muốn lấy mạng của chú út thì ai cũng đừng hòng cứu đượ!

c Một giây sau, hắn ta đuổi theo muốn bắt người phụ nữ về, cô là của anh, trái tim cô chỉ có thể thuộc về anh!

Cơ thể Lâm Hương Giang thực sự không thể chống đỡ nổi để cô chạy quá nhanh, nghe tiếng bước chân phía sau sắp đuổi kịp, cô vừa sốt ruột vừa hốt hoảng.

“Hương Giang, em quay về cho tôi, chẳng ích lợi gì đâu, không ai cứu được chú ấy”

Cô bịt lỗ tai không nghe, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, còn cách một đoạn nữa mới chạy tới cổng chính, chỗ đó nhất định có người của Hà Tuấn Khoa.

Tuy nhiên tiếng bước chân đuổi theo.

phía sau ngày càng gần, làm sao bây giờ..

Thấy Hà Tùng Nhân sắp đuổi kịp, An Thu Huyền bất chợt từ đâu xuất hiện…

An Thu Huyền chặn đường Lâm Hương Giang, đang muốn đặt câu hỏi thì Lâm Hương Giang liền nắm lấy tay cô ta hét lên: “Nhanh lên! Giúp tôi ngăn hắn ta lại, tôi phải đi cứu Hà Tuấn Khoa, nếu không anh ấy sẽ bị nổ chết!”

Lâm Hương Giang thở hổn hển bỏ lại mấy câu, cô lập tức chạy về phía trước. Cô đánh cược một lần cuối cùng, đánh cược An Thu Huyền có thể giúp cô.

An Thu Huyền nghe không hiểu trọn vẹn, nhưng nghe nói Hà Tuấn Khoa sắp bị nổ chết lại thấy Hà Tùng Nhân ráo riết đuổi theo Lâm Hương Giang, cô ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Lần này Lâm Hương Giang thành công rồi, An Thu Huyền thực sự ngăn cản Hà Tùng Nhân.

“Tránh ra!” Hà Tùng Nhân hoàn toàn không để mắt tới cô ta, định trực tiếp lướt qua cô ta.

Thay vào đó, An Thu Huyền lôi kéo, nắm chặt cánh tay không cho hẳn ta đi: “Lúc nấy, Lâm Hương Giang nói anh Tuấn Khoa sắp bị nổ chết là có ý gì? Anh ra tay với anh ấy sao?

Anh muốn lấy mạng anh ấy?”

“Đúng, tôi muốn chú ấy chết, hôm nay chú ấy phải chết!” Hà Tùng Nhân tức giận nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang đang chạy về phía trước, không thể để cô báo tin được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi