TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 431: Không thì chỉ cần anh giúp tôi là được

Lâm Hương Giang cuối cùng vẫn thuyết phục được Sở Khả Vy để cô gặp mặt Henry lần nữa.

Dù sao nếu anh ta không phối hợp điều trị cùng cô, vậy thì cô có chế tạo ra hương nước hoa thích hợp với anh ta cũng vô ích.

Cô đảm bảo với Sở Khả Vy, nếu cô không có cách nào thuyết phục được anh ta, cô sẽ rời khỏi nhà họ Sở.

Lúc này, Sở Khả Vy đích thân dẫn cô đến chỗ Henry.

Đến cửa phòng, bọn họ dừng lại.

“Cô Vy, xin cô dừng bước cho, để tôi tự mình vào trong.” Không sai, Lâm Hương Giang muốn một mình vào gặp Henry, một mình khuyên nhủ anh ta.

Sở Khả Vy vẫn không thể nào yên tâm: “Nếu anh ấy lại nổi giận không ngừng lại được, cô phải lập tức rời đi!”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ không để anh ấy tức giận thêm nữa” Cô đã có dự tính trước trong lòng.

*Tôi ở đây đợi cô, có chuyện gì lập tức gọi tôi” Sở Khả Vy vẫn như cũ không thể yên tâm.

Lâm Hương Giang gật đầu: “Được” Dứt lời, cô quay người tiến vào bên trong.

Sau khi đóng cửa lại, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.

Thực tế thì cô cũng không chắc chắn lắm, có điều cô phải cược một ván, nhưng cô chỉ được phép thắng, không được phép thua.

Bước chân của cô rất nhẹ, không có chút động tĩnh nào, đặc biệt là trong một căn nhà †o lạnh lẽo như vậy, chỉ một chút âm thanh cũng có thể bị khuếch đại lên.

Trong phòng khách, người đàn ông vẫn ngồi trên xe lăn. Anh ngồi đối mặt với cái cửa kính lớn trải dài từ trần đến sàn nhà, nhìn ra bãi cỏ bên ngoài.

Phong cảnh bên ngoài cửa kính thật sự rất đơn .. Mỗi ngày anh ta đều nhìn vào.

khung cảnh này, cũng không biết anh ta có thấy chán không?

Trong phòng không có chút âm thanh nào, bên cạnh anh ta có một con robot thông minh đang phát tin tức từ khắp nơi cho anh ta nghe.

Anh ta vẫn có tâm trạng để nghe tin tức, quan tâm đến thế giới bên ngoài, xem ra anh ta cũng không phải mắc bệnh tự kỷ, có lẽ là như Sở Khả Vy nói, chỉ là không thể chấp.

nhận được những chuyện đã xảy ra.

Henry quay lưng lại với cô, từ lúc cô bước vào anh đã nghe được tiếng bước chân, có điều, anh tưởng rằng người đó là Sở Khả Vy.

“Cô đã sắp xếp cho người phụ nữ đó rời đi chưa?” Anh không quay đầu lại, giọng nói vẫn rất khàn và trầm.

Lâm Hương Giang không trả lời câu hỏi của anh ngay, mà ngược lại đi đến phía sau anh, nhìn từ trên cao xuống, thấy bàn tay anh ở trên xe lăn rất thon thả, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, xương tay rõ ràng trông rất đẹp.

Bàn tay này… vì sao cũng giống với tay Hà Tuấn Khoa đến vậy?

Chỉ là da trên tay anh ta rất mịn, giống như chưa từng làm việc gì.

Cô kéo mình ra khỏi những suy nghĩ, bây giờ không phải lúc để quan sát anh ta, cô đến để thuyết phục anh ta, đó là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

“Anh ghét tôi đến như vậy sao? Muốn đuổi tôi đi đến vậy? Hình như tôi chưa bao.

giờ đắc tội với anh mà?” Cô đứng phía sau anh, liên tiếp đưa ra các câu hỏi.

Cô thấy bàn tay của người đàn ông nắm chặt thanh lăn, rất mạnh mẽ, các khớp xương cũng hẳn rõ vết trắng!

Thậm chí cô còn nhạy cảm cảm nhận được hô hấp của anh ta có chuyển biến!

Chỉ cần nghe giọng của cô, cảm xúc của anh ta lại có giao động mạnh đến vậy sao?

Nếu là người chưa từng gặp lần nào, sao lại có phản ứng như vậy?

Cô lần nữa không hiểu nổi, nhưng cô cũng không có thời gian để tìm hiểu nhiều đến vậy.

Anh ta không quay đầu nhìn cô, trực tiếp lạnh lùng hét lên: “Sao cô vẫn chưa cút đi?

Cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!”

Trong lồng ngực Lâm Hương Giang lóe lên một nỗi buồn, cho dù cô biết tâm trạng của anh ta không ổn định, nhưng không thể hiểu được, vì sao anh ta lại ghét cô đến thế?

Cô bước tới hai bước, đứng trước mặt anh, thậm chí còn cúi người xuống, cố ý lại gần trước mặt anh.

Anh ta càng muốn cô cút đi, cô càng đến gần anh ta.

Khuôn mặt người phụ nữ đột nhiên lại gần, mùi hương trên người cô tỏa ra khiến anh càng thêm căng thẳng, toàn bộ cơ thể đều trở nên căng cứng, hơi trở như nặng hơn, lớn tiếng quát: “Cút! Cút ral”

Lâm Hương Giang dứt khoát đặt hai tay lên tay vịn của chiếc xe lăn, như một người phụ nữ lưu manh bá đạo nhất định muốn đến gần anh ta, còn không cho phép anh ta chạy trốn!

Khoảng cách gần khiến cô nhìn rõ đôi mắt của anh, đôi mắt đại bàng đen láy ấy nhìn rất giống với Hà Tuấn Khoa.

Cô nhất thời ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tinh thần. Từ đôi mắt anh ta, cô có thể nhìn ra được anh ta thật sự rất muốn cô biến đi lập tức, nhưng không phải là ghét cô, chỉ đơn thuần như một phép loại trừ, muốn cô rời đi.

“Anh Henry, xin hãy yên tĩnh một chút, chúng ta cùng nói chuyện. Nếu sau khi anh nghe lời tôi nói mà vẫn không muốn tiếp.

nhận điều trị từ tôi, vẫn muốn tôi cút đi, vậy tôi sẽ nghe anh, lập tức cút khỏi tầm mắt anh, không xuất hiện thêm nữa” Lâm Hương Giang vô cùng chân thành nói.

Henry đang cố gắng kiểm soát cảm xúc.

của mình, nhưng từ khuôn ngực vẫn còn phập phồng kia, có thể thấy tâm trạng anh ta vẫn hơi rối loạn.

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, mím môi lạnh lùng: “Một câu tôi cũng không nghe, đi ra!”

nói rồi, chúng ta bàn bạc trước đã, nếu không tôi sẽ không chết tâm, bây giờ anh không có quyền từ chối!” Vào những lúc như thế này, cô nhất định phải kiên định, phải mặt dày.

Có lẽ là anh ta chưa từng gặp người phụ nữ nào bám dai như cô, cô có thể thấy lông mày anh ta đang cau lại “Nếu anh không muốn nói chuyện với tôi thì có thể không nói, chỉ cần nghe tôi nói là được” Chỉ cần anh ta không mở miệng kêu cô cút đi, hoặc tức giận đập đồ là được.

Lần này, anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô chằm chăm.

Lâm Hương Giang nằm chắc cơ hội mở miệng. Trước tiên cô đứng dậy, sau đó ngồi trên mặt đất phía đối diện anh ta.

Dưới đôi mắt khó hiểu của anh ta, cô nói: “Mặt đối mặt như vậy, có thể giúp anh nhìn thấy sự chân thành của tôi” Thực ra là để đề phòng anh ta nổi giận lại đập đồ.

Anh nheo mắt lại, có chút coi thường hành động của cô, dáng vẻ lạnh lùng như có thể đuổi cô đi bất cứ lúc nào.

Lâm Hương Giang cứ như vậy đối diện với anh, để anh thấy rõ cô chỉ muốn giúp anh.

“Anh Henry, những chuyện anh đã trải qua, đôi đã hiểu được qua cô Vy” Cô nói câu này, phát hiện ra tâm trạng của anh lại kích động, có thể thấy, anh không muốn để người ngoài biết chuyện của mình.

“Anh đừng kích động, tôi phải hiểu những chuyện này mới có thể giúp anh, chứ không cố ý muốn nghe ngóng nguyện của anh.”

Lâm Hương Giang giải thích.

Ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chãm vào cô, mỉa mai và quát hớn: “Cô không thể giúp tôi! Cô không phải là chúa cứu thế!”

*Tôi đúng là không phải chúa cứu thế, nhưng tôi có thể giúp được anh, vấn đề chỉ là anh có đồng ý để tôi giúp hay không thôi” Cô lập tức nói lại Anh lần nữa trầm mặc, biểu cảm của anh thể hiện rõ rằng anh không muốn.

“Được, nếu anh quả thực không tiếp.

nhận sự giúp đỡ của tôi, vậy thì anh hãy giúp.

tôi, tôi cần anh giúp đỡ”

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, cô đang nghĩ vì vậy? Lại dám to gan nhờ anh giúp đỡ?

“Cô tìm nhầm người rồi, tôi không giúp được cô” Anh trực tiếp từ chối “Anh còn chưa nghe tôi nói là chuyện gì, sao mà biết không giúp được?” Cô có hơi buồn cười, nháy mắt với anh.

Đôi mắt của anh rõ ràng có gì đó thay đổi, nhưng ngay giây sau lại biến mất, không thèm nhìn cô thêm nữa.

“Như này đi, tôi sẽ nói với anh về chuyện của tôi trước”

Lần này anh ta chỉ nhắm mắt lại, có thể thấy cô phiền phức như thế nào.

Lâm Hương Giang cũng không để tâm, chỉ cần anh đồng ý nghe cô nói là được rồi “Tôi sẽ thành thật nói với anh, vì sao tôi lại đến đây, còn kiên trì điều chế nước hoa cho anh, là bởi vì tôi và cô Vy đã có một thỏa thuận. Tôi giúp anh cải thiện giấc ngủ, tôi ấy nói cho tôi về tung tích của một người, một người rất quan trọng với tôi, cũng là… người đàn ông mà tôi yêu.”

Cô cúi xuống như độc thoại, không hề phát hiện khi nghe thấy cô nói đến câu cuối, đôi mắt của anh đã động đậy, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi