TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 432: Bật khóc trước mặt anh ấy

Trong phòng chỉ có giọng nói hạ thấp của Lâm Hương Giang, cô đang nói với Henry về chuyện của cô và Hà Tuấn Khoa.

Giọng của cô không nhanh không chậm, âm thanh cũng có chút dễ nghe, mỗi một câu vang lên bên tai, đều như đang đập mạnh vào trái tim anh.

Đôi mắt vốn dĩ đang nhắm, không biết từ bao giờ đã mở ra, trầm mặc và yên tĩnh nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sàn nhà.

Khi cô nói đến đoạn Hà Tuấn Khoa vì cứu cô mà gặp phải vụ nổ trong ngôi biệt thự của Hà Tùng Nhân, anh thấy hai mắt cô đỏ lên, hốc mắt ứa nước.

€ô rất buồn…

Cô nghẹn ngào, đột nhiên không nói tiếp.

được nữa, lấy tay lau nước mắt, mỉm cười với anh: “A… thật ngại quá, tôi có hơi mất kiểm soát, tôi… tôi rất nhớ anh ấy..”

Cô lau nước mắt, muốn khống chế cảm xúc bi thương, nhưng không thể được, nước mắt vẫn rơi nhiều hơn.

“Xin lỗi, tôi phải khóc một lát đã, anh cứ để tôi khóc một lát là ổn..” Hai tay cô che mặt, tiếng khóc ngay từ đầu đã bị cô đè nén, dần dần thật sự không thể chịu nổi mà bộc phát ra ngoài.

Không ngờ rằng khi lần nữa nhớ lại những chuyện đã xảy ra, lòng cô lại đau như vậy, như thể vụ nổ đang xảy ra ngay trước mắt cô.

Thật ra cô cũng không hiểu, vì sao cô lại khóc ở trước mặt anh ta?

Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn cô trong im lặng, lắng nghe tiếng khóc của cô, khuôn mặt không biểu cảm có chút giao động, thậm chí còn vô thức giơ tay… muốn sờ đầu cô, kêu cô đừng khóc nữa.

Nhưng bàn tay còn chưa chạm vào đến nơi, anh bỗng bừng tỉnh, rốt cuộc anh đang làm gì thế này?

Người phụ nữ rất phiền, rất rắc rối, saoanh lại đồng cảm với cô ta chứ?

Anh thu tay về, trở về với bộ dạng thờ ơ, vô cùng thiếu kiên nhẫn nói: “Đủ rồi! Im miệng đi! Không được khóc nữa!”

Lâm Hương Giang khóc một lúc, cảm xúc đã dịu lại hơn một chút, trực tiếp dùng tay áo lau khô nước mắt.

Anh nhìn cô khóc đến nỗi gương mặt giống như một con mèo hoa, kỳ lạ thay, lông mày anh giãn ra một chút, khóe môi quyến rũ bất giác cong lên, nhưng vẻ mặt đó nhanh chóng biến mất, thoạt nhìn như những chuyện đó chưa từng xảy ra.

Chỉ là, sau khi lau nước mắt, cô đột nhiên nằm lấy ống quần anh, dùng đôi mắt đảm nước của mình nhìn anh, cầu xin: “Coi như là anh giúp tôi đi, chỉ cần anh phối hợp với tôi điều trị, tôi sẽ có thể có được thông tin, có thể tìm được anh ấy…

Cuối cùng anh cũng đối mặt với cô, đôi mắt đen sâu hun hút của anh rất đáng sợ, anh mím chặt môi, rất lâu cũng không lên tiếng.

Lời này đã kích động đến Lâm Hương Giang, ánh mắt cô bỗng thay đổi, tức giận nói: “Anh ấy chưa chết! Bây giờ tôi đã có được tin tức của anh ấy, chỉ cần anh phối hợp với tôi trị liệu!”

Không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy, anh lạnh lùng, lại trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Cô chẳng qua là đang tự lừa mình dối người, chỉ sợ thứ cô có được là tin tức anh ta đã chết”

Lâm Hương Giang rũ mắt xuống, trong mắt xoẹt qua một tia bi thương, thanh âm có chút biến chuyển: “Cho dù có như vậy cũng được, ít nhất tôi cũng không cần khổ sở chờ đợi anh ấy, nếu không, cho dù phải dùng cả đời này, tôi cũng nhất định phải tìm ra anh ấy”

Trái tim Henry bất ngờ trấn động, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào ngu ngốc lại bướng bỉnh đi Đồng tử của anh dần dần co I có gì đó lóe lên, lại cố tình châm “Được, vậy tôi sẽ toại nguyện cho cô, đến lúc.

đó nghe được tin anh ta đã chết, cô cũng dừng hối hận.”

Lâm Hương Giang giật mình một lúc mới kịp phản ứng lại lời của anh, không khỏi mừng rỡ nhìn về anh: “Anh… ý của anh là…

Anh đồng ý phối hợp với tôi, tiếp nhận phương pháp trị liệu của tôi sao?”

“Không, cô sai rồi, tôi chỉ là muốn nhìn dáng vẻ cô đau khổ, hoặc là sụp đổ” Khuôn mặt anh không chút biểu cảm.

“Không, không bao giờ, tôi tin anh ấy nhất định chưa chết, anh sẽ phải thất vọng, không tin thì tôi với anh cược một ván?” Cô hơi ngẩng lên nhìn vào mắt anh.

Anh chỉ nhìn cô vài giây rồi mau chóng chuyển hướng, lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.

“Anh không trả lời, tôi sẽ coi như là anh đồng ý cược với tôi. Nếu anh muốn thắng thì phải tiếp tục phối hợp điều trị với tôi” Trong lòng cô luôn tự nói với mình rãng cô sẽ không thua.

Lần này Henry nhảm mắt lại, không để ý đến cô, vốn không quan tâm đến việc đặt cược mà cô nói.

Lâm Hương Giang nhìn thấy vậy, ngược.

lại cảm thấy anh ta cũng không phải rất khó để ở chung, có điều có hơi lạnh lùng, cố ý cách xa mọi người.

“Anh Henry thật sự đồng ý phối hợp trị liệu với cô sao?” Sở Khả Vy không tin nổi nhìn Lâm Hương Giang.

“Đúng vậy, tôi đã thương lượng với anh ấy tồi”

Sở Khả Vy càng giật mình: ‘Cô làm sao thuyết phục được anh ấy?” Ngay cả cô ấy.

cũng không khuyên được, sao Lâm Hương.

Giang lại làm được?

Không phải Henry rất ghét Lâm Hương Giang sao?

Tuy rằng Henry đã đồng ý, nhưng trong lòng Sở Khả Vy vẫn có chút khó chịu, bởi vì Lâm Hương Giang đã làm được chuyện mà cô ấy không làm được.

*À, thật ra cũng không có gì, tôi chỉ nói cho anh ấy biết chuyện tôi muốn tìm một người, xin anh ấy giúp tôi. Tôi còn nói cô rất quan tâm đến anh ấy, anh ấy nên biết quý trọng, đừng giống như tôi, mất đi rồi mới hối hận”

“Chỉ vậy thôi?” Sở Khả Vy khó lòng hiểu được, chỉ vài câu đơn giản như vậy, Henry đã đồng ý phối hợp điều trị?

“Đúng, chỉ có vậy” Lâm Hương Giang thấy cô vẫn cau mày khó hiểu, nói thêm: “Có lẽ anh ấy đã nghe chuyện của tôi, cảm thấ tôi nói đúng, nên trân trọng những người tốt với anh ấy như cô, nên mới tiếp nhận điều trị, muốn khỏe lên để cô có thể yên tâm”

Nghe cô nói như vậy, tâm trạng của Sở Khả Vy tốt lên một chút: “Nếu thật sự là như: vậy, thì tôi phải cảm ơn cô rồi”

“Cảm ơn thì thôi không cần đâu, chỉ cần khi tôi điều chế ra loại nước hoa phù hợp với anh ấy, cô hãy nói cho tôi tin tức mà tôi muốn biết là được”

Ánh mắt Sở Khả Vy lóe lên một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như tự nhiên, lên tiếng: “Đương nhiên rồi”

Lâm Hương Giang lập tức trở về xem thêm tư liệu, sẵn sàng cho việc điều chế nước hoa cho Henry.

Sở Khả Vy kêu người đưa cô về, nhìn bóng lưng cô rời đi, lông mày bất giác nhíu lại.

Đợi Lâm Hương Giang rời đi, cô mới lạnh lùng thốt lên một câu: “Ra đây đi”

Sau đó, ở một góc phía sau cô xuất hiện một bóng người, cái bóng đó tiến về phía cô.

“Anh nghe thấy chưa. Cô ấy đã thuyết phục được Henry” Sở Khả Vy không quay đầu, từ tiếng bước chân mà xác định được.

người kia đã đứng sau mình.

“Nghe thấy rồi, cô ấy có bản lĩnh đó” Anh †a giường như rất hiểu Lâm Hương Giang.

Sở Khả Vy lúc này mới quay người lại nhìn anh ta, ánh mắt thăm dò nhìn anh ta: “Quan hệ giữa anh và cô ấy là gì? Henry và cô ấy có quan hệ gì? Vì sao anh biết cô ấy đang tìm người, vì sao trong tay anh lại có chiếc nhãn cưới kia?”

Không sai, chiếc nhãn cưới mà cô đưa cho Lâm Hương Giang, chính là do anh ta đưa.

Anh ta còn nói với cô, chỉ cần Lâm Hương Giang thấy chiếc nhẫn cưới này thì nhất định sẽ theo cô về nhà họ Sở!

Quả nhiên, Lâm Hương Giang đã theo cô đến, sau đó anh ta lại nói cô để cho Lâm Hương Giang đi khuyên Henry, cô ấy có thể thuyết phục được Henry, chuyện này quả cũng thành công.

Vì sao anh ta biết những chuyện này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi