TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 433: Người cô ấy muốn tìm là tôi

Sở Khả Vy dùng ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông trước mắt, cô cần anh ta đưa ra một đáp án hợp lý.

Hoài Vũ cúi đầu nhìn phía dưới chân, điều này khiến Sở Khả Vy không cách nào.

nhìn rõ xem anh ta đang nghĩ gì.

“Cô Vy, người cô ấy muốn tìm là tôi.”

“Sao cơ? Anh?” Sở Khả Vy rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, bởi vì tôi là người cô ấy muốn tìm, nên tôi mới có chiếc nhãn đó, mới hiểu rõ cô ấy như vậy” Hoài Vũ bình tĩnh nói Sở Khả Vy rất bất ngờ nhìn anh ta, cau mày nói: “Ý của anh là, anh chính là người yêu của cô ấy, vì vụ nổ đó, cô ấy đã mất tin tức của anh, nên mới luôn tìm anh?”

“Đúng vậy” Hoài Vũ gật đầu thừa nhận.

Sở Khả Vy trầm mặc một lúc mới hiểu hết chuyện này, bửng tỉnh nói lớn: “Ra là như: vậy, chẳng trách anh nói cô ấy nhìn thấy nhẫn sẽ theo tôi đến đây”

Cô dừng lại một lát, lại hỏi: “Nếu anh đã biết cô ấy đang tìm anh, vì sao không gặp, cô ấy đã rất vất vả tìm anh, còn nói gì mà dùng cả đời này để tìm anh”

Hoài Vũ mím chặt môi, im lặng một lúc lâu mới bật cười: “Cô xem, bây giờ tôi còn có.

thể gặp cô ấy sao?”

Sở Khả Vy nhìn anh, nhất thời không nói nên lời. Anh đứng trong góc khuất của hành lang, nửa mặt đeo mặt nạ. Bởi vì vụ nổ xảy ra khiến ngoại hình anh bị phá hủy.

Hơn thế nữa, anh cũng đã gấy một chân, nhìn rất khác thường, bởi vì anh đang đeo chân giả.

Dáng vẻ này của anh ta, quả thực rất khó để gặp mặt Lâm Hương Giang Nhìn anh ta như vậy, Sở Khả Vy không khỏi nhớ đến Henry, lúc trước anh còn nặng hơn Hoài Vũ… phải nói là anh bước từ quỷ.

môn quan ra, khó khăn lắm mới có thể sống lại được.

“Tôi hiểu rồi, nếu anh không muốn gặp.

cô ấy, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh, cho đến khi anh chuẩn bị xong tâm lý, muốn đến gặp cô ấy” Sở Khả Vy nói.

“Vậy tôi cảm ơn cô” Hoài Vũ cúi đầu nói.

“Anh là người của Henry, không cần khách khí với tôi” Sở Khả Vy nói xong liền rời đi, cô phải đi thăm Henry Hoài Vũ nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.

Tuy Sở Khả Vy một lòng muốn tốt cho.

Henry, nhưng có một số chuyện, tuyệt đối không được để cô biết, nếu không, cô sẽ là một người phụ nữ rất nguy hiểm.

Sau khi trở về Lâm Hương Giang xem rất nhiều tài liệu, lại gọi video thảo luận với Phạm Tây Luân. Với trường hợp phức tạp như của Henry, cô không chỉ cần hoa để điều chế nước hoa, mà còn cần thêm chút hương thảo mộc mới được.

Sau khi đã nghiên cứu gần như suốt một đêm, buổi chiều hôm sau, cô mang một hộp nhỏ như hộp thuốc đi gặp Henry.

Tối hôm qua anh lại không ngủ, dù đã dùng chút nước hoa của cô cũng vô ích.

Nhưng kỳ lạ là, tỉnh thần của anh hôm nay.

dường như không phải rất tệ.

Sở Khả Vy cũng ở đây, cô muốn xem xem Lâm Hương Giang làm sao để điều chế nước hoa cho anh.

Lâm Hương Giang vừa đến đã chào hỏi với anh, còn bày ra một nụ cười rực rỡ: “Anh Henry, chào anh, hôm nay tôi đến để pha chế nước hoa cho anh, anh chỉ cần phối hợp với tôi một chút, chọn những mùi hương mà anh.

thích rồi cho tôi biết là được.”

Cô ngồi bên cạnh anh, sau đó mở cái hộp cô đã mang đến ra, đây cũng coi như là cái rương báu vật của cô, bên trong chứa rất nhiều chai thủy tinh nhỏ, mỗi chai chứa một loại hương bị khác nhau.

“Nào, anh gửi thử cái này, sau đó nói tôi biết anh thích những mùi nào” Cô lấy ra một cái lọ nhỏ, mở ra, đưa đến trước mặt anh.

Henry cau mày, dường như không quen với việc cô chủ động như thế, họ vẫn chưa thân đến mức như vậy.

Anh không đưa mặt ra, có vẻ không hợp tác lắm.

Sở Khả Vy thấy vậy, nhận ra có vẻ Henry không tình nguyện tiếp nhận điều trị nước.

hoa với Lâm Hương Giang lắm.

Cô ấy đang định lên tiếng khuyên một câu, tránh anh lại đột nhiên mất bình tĩnh mà nổi giận thì điện thoại bỗng đổ chuông.

liếc nhìn cuộc gọi đến, ngay lập tức bắt máy, nói vài câu sau đó cúp máy, nhưng vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng.

“Henry, em có chút việc gấp phải ra ngoài xử lý, anh hợp tác với cô Cao Ánh một chút nhé, được không?” Nếu không phải chuyện gấp, cô sẽ không vội đi như như vậy.

Henry nhìn cô một chút, lại liếc nhìn Lâm Hương Giang, nhưng không nói gì, ngước đầu nhắm mắt lại.

Nhìn biểu cảm của anh, tóm lại cũng không phải là từ chối “Cô Vy, cô cứ đi lo công chuyện đi, tôi có thể lo được” Lâm Hương Giang nói.

“Sở Khả Vy nhìn về phía cô, lại nghĩ đến lời đảm bảo của Hoài Vũ, nên cũng có chút †in tưởng vào năng lực của cô.

“Vậy thì tạm biệt” Sở Khả Vy nói rồi cúi người hôn lên trán Henry: “Đợi em về nhé”

Lâm Hương Giang có chút bất ngờ, nhưng nếu như họ là người trong lòng nhau, thỉnh thoảng thân mật một chút cũng là bình thường.

Xem ra Henry chỉ có thể chấp nhận được sự gần gũi của Sở Khả Vy.

Có điều, vẻ mặt của anh ta có phải hơi lạnh lùng không? Không có chút phản ứng nào với Sở Khả Vy.

Sở Khả Vy tựa như đã quen với việc này, không hề cảm thấy như vậy có gì không đúng, lập tức rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Lâm Hương Giang và anh ta. Anh ta lại nhằm mắt lại, giống như không có ý định để ý đến cô.

Lâm Hương Giang đưa lọ hương liệu lúc nãy đến trước mũi Henry: “Anh ngửi thử đi, anh có thích mùi hương này không?”

Cũng không biết mùi hương mà cô đưa qua là gì, nhưng mùi hương quá nồng, khiến anh bị nghẹt thở rồi kho khan, dùng tay đẩy cái lọ ra: “Bỏ ra! Cô muốn sặc chết tôi à?”

“Nói vậy anh không thích mùi hương này, vậy thử cái ..” Cô lại lấy một lọ khác đưa cho anh.

“Đem hết đi cho tôi! Tôi không thích cái nào hết!” Anh lạnh lùng từ chối.

Lâm Hương Giang nhìn chăm chằm vào anh, không nhanh không chậm nói: “Anh Henry, không phải chúng ta đã nói, anh sẽ phối hợp với tôi điều trị sao? Anh cứ như vậy, tôi làm sao làm việc được?”

Henry lạnh lùng nhìn cô, không hề lên tiếng.

Cô cố ý lại gần anh một chút: “Lẽ nào nhanh như vậy anh đã quên mất cá cược của chúng ta? Anh không muốn thẳng sao?”

Dừng một lúc, cô lại nói: “Có điều cũng đúng, kết quả nhất định là tôi thẳng, anh sợ thua nên không muốn hợp tác”

Henry vốn không hề muốn cùng cô cá cược gì đó, cô nói như vậy cũng không thể kích thích anh.

“Quá nồng, tôi không ngửi được” Anh lạnh lùng buông một câu.

Mắt Lâm Hương Giang bỗng lóe lên tia tích cực, lập tức hiểu được ý của anh: “À, tôi hiểu rồi, vậy tôi cho anh ngửi mùi nào thanh hơn” Chỉ cần anh chịu phối hợp, tất cả mọi chuyện sẽ dễ dàng.

Có hơn mười loại hương mày, kết quả vẫn chịu ngửi hết.

Cuối cùng cũng chỉ chọn được ra một vài mùi hương anh có thể miễn cưỡng chấp nhận.

u, anh cau Lâm Hương Giang thấy thế liền thu lại, không để anh tiếp tục ngửi nữa, nếu không khuôn mặt tối đen của anh ta sẽ nổi giận mất.

ọ vậy chọn những cái này, cảm ơn anh đã phối hợp, tôi sẽ dốc hết sức điều chế ra loại nước hoa giúp anh ngủ được” Cô vừa đóng gói cái rương nhỏ của mình vừa nói.

Henry nhìn khuôn mặt trắng nốn của cô, ánh mắt vô thức trở nên sâu hơn một chút.

Lâm Hương Giang dọn xong đồ, đang định nói tạm biệt với anh thì điện thoại di động trong túi vang lên. Cô tưởng là Phạm Tây Luân gọi điện chuyện công việc nên lấy ra nhìn, không ngờ là con trai cô gọi đến.

Cô cũng không giấu giếm, nhận điện thoại ngay trước mặt anh: “Alo, Thanh Dương, lại có chuyện gì?”

Vào lúc cô đang nghe điện thoại không phát ra, người đàn ông ngồi trên xe lăn khi nghe thấy cô nói vậy, hai tay vô thức nắm chặt thanh vịn, sắc mặt cũng có chút thay đổi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi