TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 434: Người đàn ông của tôi

Đầu bên kia điện thoại di động truyền đến âm thanh của người con: “Mẹ ơi, khi nào mẹ mới trở vê? Cuối tuần sau nhà trường tổ chức họp phụ huynh rồi.”

“Họp phụ huynh sao?” Dường như Lâm Hương Giang quên mất là Henry còn ở bên cạnh nên rất tự nhiên trò chuyện cùng con mình.

“Đúng vậy, lúc đó mẹ có thể trở về không?”

Công việc của cô vừa mới bắt đầu nên không thể về họp phụ huynh cho con được.

*Sorry, công việc của mẹ vẫn chưa hoàn thành, con bảo cậu đi họp phụ huynh cho con nhé”

Nghe được đáp án như vậy Lâm Thanh Dương cũng thấy bất ngờ chút nào, cậu bé thở dài một hơi: “Con biết ngay là sẽ như thế mà, đã không có ba đến ngay cả mẹ cũng không đến được…

Lâm Hương Giang đang muốn mở miệng nói với Lâm Thanh Dương là cô đang cố gắng tìm ba cho cậu bé, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng cho nên cô chưa nói cho cậu bé biết vội “Lần này là mẹ nợ con rồi, khi nào trở về sẽ mang cho con nhiều quà hơn, con muốn cái gì đều được.” Cô mang theo vẻ xin lỗi nói.

“Đây là mẹ nói nha, con muốn cái bình hồng ngọc mà con đã nhìn thấy lần trước.”

Giọng nói của cậu nhóc này vừa rồi còn buồn bã, khổ sở thế mà lúc này đã thay đổi giọng điệu luôn không chút khách khí đưa ra yêu cầu.

Khóe mắt Lâm Hương Giang giật giật, cô nên sớm nghĩ đến là cậu nhóc này sẽ làm khó cô mà “Được rồi, đến lúc đó mẹ sẽ hỏi chủ nhân của chiếc bình một chút xem họ có đồng ý tặng nó cho mẹ hay không”

Sau khi trò chuyện với con trai xong cô vừa mới quay đầu liền phát hiện Henry đang nhìn cô chăm chằm không chớp mắt Không xong rồi, sao cô lại có thể quên mất người này chứ?

Cô vội vàng mở miệng cười cười với anh: “Đó là con trai tôi, tôi đi công tác lâu như vậy thằng bé nhớ tôi nên mới gọi điện thoại cho tôi” Cô chỉ chỉ vào di động.

Khuôn mặt anh vẫn như trước không chút thay đổi, cô nghĩ là mình ở trong này gọi điện thoại làm ảnh hưởng đến anh cho nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi Bất thình lình lại nghe được anh mở miệng nói: “Vì công việc mà ngay cả con trai mình cô cũng mặc kệ hay sao?”

Lâm Hương Giang kinh ngạc nhìn về phía anh, không nghĩ tới anh lại hỏi cô chuyện đó.

“Tôi không có bỏ mặc con mình, hơn nữa con tôi cũng là một đứa trẻ trưởng thành rồi, từ trước tới nay thắng bé đã rất độc lập, cũng không cần tôi lúc nào cũng phải theo sát”

Anh không biết tình huống như thế nào.

không nên chỉ trích cô lung tung như thế.

“Huống chỉ tôi đến đây cũng không chỉ vì công việc, còn có việc quan trọng hơn là tìm ba cậu bé” Chuyện này cô nên nói thẳng với anh.

Ánh sáng trong đôi mắt Henry càng ngày càng tối, anh trầm giọng nói: “Người đàn ông kia quan trọng với cô như vậy sao?”

Lâm Hương Giang kỳ quái nhìn anh, sao hôm nay anh lại quan tâm tới chuyện của cô như vậy chứ?

“Đúng vậy, rất quan trọng, nếu không tôi cũng sẽ không tới đây” Điều này không thể nghi ngờ.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh chợt lóe lên cái gì gì đó, giọng điệu của anh nặng nề nói: “Chẳng lẽ là cô không sợ sẽ tìm được một kẻ vô dụng hay sao?”

Lâm Hương Giang giật mình, biểu cảm thay đổi, cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy nhưng cô không muốn nghe bất kỳ ai nói không tốt về Hà Tuấn Khoa.

“Tôi hiểu người đàn ông của tôi, anh ấy là người vô cùng dũng cảm, kiên cường, mặc kệ hoàn cảnh nào anh ấy cũng là người ừ vô dụng này sẽ vĩnh viễn n trên người anh ấy” Cô vô không xuất cùng tự tin nói.

Nghe được cô nói một câu ‘người đàn ông của tôi’, ánh mắt Henry khựng lại, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.

Sau một lúc anh mới liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nhếch môi: “Cô quá tin tưởng anh ta rồi, trên đời này không có người mạnh nhất”

*Có lẽ anh nói đúng, nhưng anh ấy ở trong lòng tôi chính là người như vậy” Lâm Hương Giang không muốn nói nhiều về Hà Tuấn Khoa với anh, dù sao anh cũng không hiểu được.

Cô cầm lấy hành lý của mình vẫn duy trì lễ phép nói: “Anh vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ nhanh chóng nghiên cứu tạo ra một loại nước hoa mới cho anh.”

Đang định bước đi thì đột nhiên cô lại nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng quay đầu lại nói một câu: “Đúng rồi, tôi nghĩ anh nên đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lành, tiện thể thay đổi tâm trạng của anh, cũng rất tốt cho.

việc khôi phục cơ thể và tinh thần của anh đó” Dứt lời cô liền quay người nhanh chóng rời đi.

Henry quay đầu lại nhìn bóng lưng thẳng tắp của người phụ nữ, ánh mắt càng ngày càng u ám.

Lâm Hương Giang trở về nơi ở của mình, cô bước vào phòng thí nghiệm mà Sở Khả Vy đã chuẩn bị cho cô, cô lấy ra một vài mùi hương mà Henry đã chọn.

Sau khi nhớ hết tất cả những mùi hương cô nhận thấy răng những hương liệu mà anh chọn rất giống với công thức “Bảo Phân”

“Bảo Phân” là dầu thơm mà ba cô điều chế riêng cho cô, đối với cô có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Henry cũng thích mùi của “Bảo Phân” ư?

Điều này thật sự là trùng hợp sao?

Cô không nghĩ nhiều nữa lập tức thảo luận cùng Phạm Tây Luân.

Sở dĩ nước hoa mà cô nghiên cứu chế tạo ra trợ giúp cho giấc ngủ không chỉ đơn giản là kết hợp một số loài hoa, thực vật mà quan trọng hơn là các loại thảo dược được.

phối hợp trong đó Cho nên nước hoa của cô không chỉ đơn giản là một mùi hương mà còn có tác dụng trị liệu, nếu không cũng hiệu quả cũng không tốt như vậy.

Trong thành phần của nước hoa có thêm vào thảo dược, điều này chính là cô nghĩ ra, trải qua vô số lần thử nghiệm mới đạt được thành quả.

Phạm Tây Luân biết được điều này cho nên đã từ bỏ công việc giảng dạy ở trường đại học đặc biệt đến đây để cùng nghiên cứu với cô.

Nếu lần này có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại nước hoa có tác dụng hỗ trợ giấc.

ngủ thích hợp với Henry điều đó có nghĩa là cô thành công rồi.

Sau khi thảo luận xong với Phạm Tây.

Luân, cô nhanh chóng viết ra công thức điều chế đầu tiên, tiếp theo cô sẽ thông qua thí nghiệm chế tạo ra nước hoa.

Sở Khả Vy đã nói những tài liệu mà cô cần chỉ cần cô mở miệng sẽ có người mang đến tận nơi cho cô.

Hôm nay một lô hoa mà Lâm Hương Giang cần đã được chuyển đến đây.

Lần này nguyên liệu rất đặc biệt cho nên cô phải tự mình kiểm tra hàng.

*Cô Cao Ánh, cô xem chỗ hoa này có vấn đề gì không?” Jess hỏi Lâm Hương Giang đang xem xét lô hoa.

“Ừm… chất lượng của đúng như tôi muốn” Lâm Hương Giang nói.

“Đó là điều đương nhiên, chỉ cần là thứ nhà họ Sở muốn chắc chản phải tốt nhất.”

⁄Jess nhướng mày nói.

“Nếu không có vấn đề gì thì tôi cho bọn họ mang lô hoa này vào trong”

Lâm Hương Giang gật đầu, .Jess lập tức gọi những người giúp việc đang ở một bên đến đây làm việc.

Sau khi nhìn lô hoa được chuyển vào.

trong, .Jess và cô cùng nhau đi vào bên trong.

Đối diện có người đi tới, Jess nhìn thấy người nọ säc mặt khẽ biến nhưng anh ta vẫn cúi đầu chào hỏi: “Cậu chủ”

Người tới không phải người ngoài mà là Sở Khả Thiên, em trai của Sở Khả Vy.

Lâm Hương Giang nhìn thấy anh ta liền nhớ đến ngày đầu tiên cô đến nhà họ Sở, Sở Khả Vy và anh ta cãi nhau trước mặt mọi người.

Cũng chính từ lúc đó cô mới biết cậu chủ nhà họ Sở là một công tử bột, ăn chơi trác táng, không học hành không nghề nghiệp.

Cô sẽ không chủ động trêu chọc người như thế, cô nghiêng người rời đi nhưng con đường phía trước đã bị chặn lại, Sở Khả Thiên ngăn cản cô.

*Ôi, vị này không phải là khách quý mà Sở Khả Vy mời đến nhà họ Sở hay sao? Nghe nói cô là một nhà điều chế hương vô cùng lợi hại? Nước hoa mà cô điều chế ra có thể làm cho cái người tàn phế trong lòng Sở Khả Vy đứng lên sao?” Ánh mắt Sở Khả Thiên xấu xa đánh giá cô.

Không đợi Lâm Hương Giang mở miệng, Jess đã vội vàng mở miệng: “Cậu chủ, cô Cao Ánh đúng là khách quý mà cô chủ mời đến, cô ấy còn có chuyện quan trọng phải làm, chúng tôi không trò chuyện cùng cậu được” Anh ta vội vàng kéo Lâm Hương Giang đi.

“Đứng lại. Tôi đã đồng ý để cô ta đi rồi sao?” Sở Khả Thiên vừa dứt lời liền sai hai người tùy tùng ở phía sau đi lên ngăn Lâm Hương Giang lại.

Lâm Hương Giang cảm thấy sự việc có điều không ổn, .Jess bị hai tùy tùng thô lỗ đẩy ra, Sở Khả Thiên bước đến trước mặt cô.

Cằm cô tê rần, đối phương đã nắm lấy cảm cô.

“Đều nói phụ nữ nước Hoa Thục dịu dàng như nước, thiếu gia đây đã duyệt qua vô số phụ nữ nhưng chưa qua lại với phụ nữ nước.

Hoa Thục bao giờ, hôm nay cô liền cùng vui vẻ chơi đùa với thiếu gia đây đi”

Không để cho cô có cơ hội cự tuyệt Sở Khả Thiên liền xấu xa cười cười, giây tiếp theo liền trực tiếp bế cô lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi