TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 441: Cô ở bên cạnh tôi

“Không lẽ cô không muốn có được tin tức của anh ta sao?” Henry nhìn thẳng vào cô với ánh mắt sáng rực.

“Đương nhiên là muốn rồi, nếu không tại sao tôi phải tốn nhiều công sức ở đây để khuyên anh hợp tác điều trị chứ?” Lâm Hương Giang vẫn đang nghiêm túc chữa bệnh, tiếp tục nói: “Nhưng tôi không thể dùng bản thân mình để trao đổi tin tức được, hơn nữa Sở Khả Vy đã hứa với tôi rồi, tôi giúp anh điều chế tinh dầu, thì cô ấy sẽ nói cho tôi biết tin tức.”

Nếu tôi không cho cô ấy nói, thì cô nghĩ cô ấy nghe cô hay là nghe tôi?”

“Anh!” Lâm Hương Giang hung hăng cau mày, có chút tức giận: “Anh nhất định phải diệt cỏ tận gốc sao?”

“Cô có thể chọn con đường tôi cho cô.”

Lâm Hương Giang lúc này có một sự thôi thúc, muốn quay người đi ra, mặc kệ anh, nhưng cô không thể từ bỏ!

Cô hít một hơi thật sâu, xoa dịu cảm xúc, cố gảng hết sức giữ lấy bình tĩnh và nói: “Được, khi anh điều trị, tôi có thể ở bên cạnh anh, nhưng chỉ đơn giản là ở bên cạnh mà thôi, còn chuyện làm người phụ nữ của anh thì anh đừng hòng nghĩ tới”

Cô đứng vững lập trường của mình, nhìn vào đôi mắt đen của anh nói: “Thực ra… mỗi lần nhìn thấy đôi mắt của anh, tôi đều có cảm giác như đang nhìn thấy anh ấy vậy, tôi chưa từng nói với anh rằng, đôi mắt của anh và anh ấy rất đẹp.

Henry nghe thấy vậy, yết hầu bất giác trượt lên xuống, cái tay đặt trên chiếc xe lăn bất giác siết chặt lại.

Anh giả vờ cười mỉa mai: “Cho nên? Cô muốn coi tôi là anh ta sao?”

“Không, dĩ nhiên là ông, hai người chỉ giống nhau về đôi mắt mà thôi, khuôn mặt của anh hoàn toàn khác với anh ấy” Cô bây giờ vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Henry mím môi không lên tiếng, nhưng không quay mặt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm lấy cô.

Lâm Hương Giang tiếp tục nói: “Tôi sẽ không từ bỏ việc làm ra tình dầu cho anh, tôi muốn giúp anh, anh nói tôi yêu ai yêu cả đường đi cũng đi nhưng tôi chỉ không muốn đôi mắt này của anh biến mất”

“Thực ra anh nên suy nghĩ kỹ, nếu như anh bình phục, với khả năng của anh, Sở Khả Thiên hoàn toàn không thể làm gì được anh, nếu sau này người mà anh quan tâm có xảy ra chuyện gì thì anh cũng có thể cứu cô ấy”

Xem ra cô đã nói hết những suy nghĩ trong lòng với anh, đôi mắt trong veo đầy sự thẳng thắn.

Không biết anh có nghe lọt tai những lời của cô hay không, anh chỉ nhìm chằm chằm vào cô và không lên tiếng.

Trong phòng lại rơi vào sự im lặng, sự yên ắng này khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Ý của anh rốt cuộc như thế nào? Anh phải đưa ra ý kiến chứ!

Khi Lâm Hương Giang định lên tiếng, đôi môi mỏng của anh mấp máy, cuối cùng cũng nói: “Tôi có chút buồn ngủ, cô ở lại với tôi.”

What?

Cô ngờ vực nhìn lấy anh, tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm, anh nói anh buồn ngủ?

Thấy cô không có phản ứng, người đàn ông nheo mắt lại, không vui nói: “Vừa nấy không phải nói ở bên cạnh tôi sao? Hối hận rồi à?”

Hiếm khi anh chịu đi ngủ, Lâm Hương Giang vội nói: “Không có không có gì, ngủ đi, tôi ở bên cạnh anh là được rồi Anh vẫn không hài lòng: “Cô ngồi ở bên cạnh tôi”

Lâm Hương Giang nhìn bên cạnh anh, định đem một chiếc ghế qua thì anh bỗng dưng nói: “Ngồi dưới đất”

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn làm.

theo, anh là đại ca, anh nói sao thì sao vậy.

Dưới đất trải một tấm thảm lông cừu mềm mại, đừng nói là ngồi, kêu cô năm cô cũng đồng ý.

“Anh ngủ đi” Cô sau khi ngồi xuống rồi nói “Đưa tay cho tôi” Anh vẫn còn đòi hỏi Lâm Hương Giang do dự không nhúc.

nhích, không lẽ anh vẫn phải năm lấy tay cô để ngủ sao?

“Tôi cảm thấy cơn buồn ngủ sắp biến mất r Khoé mắt của Lâm Hương Giang co giật, vội đưa tay ra, vẫn chưa chạm đến anh thì anh đã chủ động nảm lấy.

Bàn tay to khô ráp và rằn chắc của người đàn ông, nhẹ nhàng nằm một cái đã hoàn toàn ôm trọn tay của cô, vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy có một luồng điện chạy từ lòng bàn tay đến trái tim.

Cô không khỏi run người, nhịp thở trong vô thức trở nên gấp gáp.

Theo phản xạ có điều kiện, cô muốn rút tay lại, vừa ngẩng lên thì nhìn thấy anh đã nhắm mắt lại, đây là… ngủ rồi sao?

Ba ngày ba đêm không ngủ được, nằm lấy tay của cô thì liền ngủ trong nháy mắt?

Không lẽ cô thực sự là thuốc giải của anh?

Cô không tin mình có sức hấp dẫn lớn như vậy, nhưng bây giờ đúng là tình huống.

như vậ Lâm Hương Giang không nói nên lời, bối rối vô cùng, vậy cô có cần phải tiếp tục điều chế tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ không?

Cô không dám cử động, sợ sẽ khiến anh tỉnh giấc.

Cô cứ như thế ngồi ở bên cạnh anh, duy trì tư thế bị anh nằm lấy tay, cho đến nửa tiếng sau.

Cảm thấy anh đã ngủ say, cô cẩn thận rút tay ra khỏi bàn tay to của anh, lòng bàn tay đã ướt đảm mồ hôi.

Cũng may trong khoảng thời gian này Sở Khả Vy không có bước vào, nếu cho cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này thì có lẽ không thể giải thích rõ rồi.

Lâm Hương Giang lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngủ say, quầng thâm mắt của anh vô cùng nghiêm trọng, điều kì lạ là, ba ngày không ngủ nhưng làn da của anh vẫn còn rất tốt.

Giống như lần đầu tiên gặp anh, khuôn mặt và làn da của anh hoàn hảo đến mức khiến người ta ganh tị.

Sau đó, cô rón rén đứng dậy rời khỏi căn phòng.

Sở Khả Vy ở bên ngoài đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng nhìn thấy cô đi ra.

“Sao rồi? Anh ấy nói gì?” Sở Khả Vy lập tức hỏi.

Cô ấy tưởng rằng Henry sẽ kích động khi Lâm Hương Giang bước vào, nhưng không ngờ đã chờ đợi lâu như vậy nhưng trong phòng vẫn im ắng, không nghe thấy chút động tĩnh gì Câu nói đầu tiên của Lâm Hương Giang khi bước ra đã khiến cho Sở Khả Vy kinh ngạc, cô nói Henry đã ngủ rồi, nếu cô bước vào thì cẩn thận chút”

Sở Khả Vy sững sờ một lúc mới không.

dám tin nói rằng: “Cô nói gì cơ? Anh ấy ngủ rồi?” Làm sao có thể được chứ?

Lâm Hương Giang gật đầu, trả lời khẳng định: “Ừ, ngủ được một lúc rồi, tôi sợ đánh thức anh ấy nên bây giờ mới đi ra”

Sở Khả Vy bình tĩnh lại, tin lời nói của cô, nhưng vẫn khó hiểu: “Cô đã làm gì anh ấy vậy?” Tại sao vừa đi vào thì anh ấy đã có thể ngủ rồi?

Lần này Lâm Hương Giang lắc đầu: “Tôi không làm gì cả, chỉ là nói chuyện với anh ấy, hẳn là đã tháo cởi nút thắt trong lòng của anh ấy rồi, cơn buồn ngủ ập đến khi anh ấy không có gánh nặng tâm lý”

Cô đương nhiên không dám nói với Sở Khả Vy rằng Henry muốn cô làm người phụ nữ của anh, nhất là những lời nói yêu cầu cô phải luôn ở bên anh.

“Nút thắt trong lòng?” Sở Khả Vy không biết anh còn có nút thắt trong lòng?

*À… Đó có lẽ anh ấy cảm thấy bản thân di chuyển bất tiện, muốn cứu người cũng không cứu được, tâm trạng khá tiêu cực, tôi đã nói chỉ cần anh ấy khoẻ lại thì mới có thể cứu người, có lẽ anh ấy đã nghe lọt vào tai rồi”

Cách nói này của cô cũng quá đơn giản rồi, Sở Khả Vy không thể không nghỉ ngờ!

Cô ấy không tin, Henry lại là người dễ dỗ dành đến thế, vài ba câu thì anh đã yên tâm đi ngủ rồi.

Nhưng không thể phủ nhận rắng, Lâm Hương Giang đã làm được.

Mặc dù Lâm Hương Giang được cô ấy mời đến, chỉ vì muốn cải thiện giấc ngủ của Henry có thể bị cô khuyên bảo rồi đã ngủ thiếp đi trước mặt của cô, điều này lại có nghĩa khác.

Trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng ngoài mặt Sở Khả Vy vẫn tạm thời chịu đựng.

“Nếu đã như vậy, xem ra anh ấy sẽ không để cô rời khỏi nhà họ Sở thêm lần nữa, việc tiếp theo là cô là làm ra tinh dầu, đến lúc đó tôi nói cho biết tin tức cô cần, cô rời khỏi đây càng sớm càng tốt” Bây giờ ngược lại là Sở Khả Vy muốn cô mau chóng rời đi.

Khi nghe thấy có được tin tức của Hà Tuấn Khoa, mắt của Lâm Hương Giang sáng rực lên: “Được, tôi sẽ nhanh chóng.”

Sở Khả Vy muốn đi vào nhìn Henry, để cô tự đi về.

Lâm Hương Giang bước nhanh nhẹn đi ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ đến việc Henry muốn cô mãi ở bên anh để điều trị.

Sắp đi ra khỏi trang viên, bỗng dưng nhìn thấy một bóng người vụt qua ở hành lang.

cách đó không xa.

Cô nhìn chăm chẵm về hướng đó, bóng người vừa nãy sao lại quen thuộc như vậy, rất giống… Hoài Vũ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi