TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 440: Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi

Lâm Hương Giang đi đến trước mặt Sở Khả Vy, cô ấy không nói gì nhiều, chỉ căn dặn với vẻ mặt nghiêm trọng: “Sau khi vào thì từ từ nói chuyện, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy”

Lâm Hương Giang khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi” Khi cô chuẩn bị đẩy cửa bước vào, nhưng vẫn có một điều không hiểu nên lại quay sang nhìn Sở Khả Vy, hỏi: “Cậu Henry tại sao đột nhiên lại muốn gặp tôi vậy?”

Cô cho rằng câu hỏi này không có gì bất ổn cả, nhưng sắc mặt của Sở Khả Vy rõ ràng đã thay đổi Sở Khả Vy trở nên lạnh lỳng, thậm chí có phần không vui, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Sau khi cô đi vào thì tự mình hỏi anh ấy: Cô ấy đang giận sao? Không lẽ đến Sở Khả Vy cũng không biết tại sao Henry muốn gặp cô?

Lâm Hương Giang vờ như không nhận thấy điều gì, vẫn mỉm cười với cô ấy: “Vậy tôi đi vào đây”

Khi cô quay người đi, cảm thấy ánh mắt sắc bén của Sở Khả Vy đang nhìn chăm chằm vào lưng mình.

Cô càng lúc càng không hiểu rõ cả hai người Sở Khả Vy và Henry đang làm gì?

Vào đến trong nhà, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn, điều khác với lúc trước là lần này anh trực tiếp nhìn thẳng về phía cửa, trông giống như đang đợi cô vậy.

Lâm Hương Giang dừng bước lại trong vài giây, sau đó đi về hướng tầm nhìn của anh.

Thành thật mà nói, mỗi khi đưa mắt nhìn anh, cũng sẽ có một ảo giác, cảm giác như mình đang nhìn Hà Tuấn Khoa vậy.

“Cậu Henry, anh muốn gặp tôi sao?” Cô đứng trước mặt anh, mỉm cười hỏi răng.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đã nhìn chãm chãm lấy cô kể từ lúc cô bước vào, lúc anh im lặng, không khí như đông cứng lại.

“Tại sao không chịu rời đi?” Giọng nói của anh trầm thấp, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Tại sao phải rời đi? Tôi đến để làm việc, việc chưa làm xong thì tôi sẽ không đi” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào mắt anh, đó là một điệu bộ lẽ đương nhiên.

rộng mở của cô, nhìn thấy rõ cô đang mặc chiếc áo ngực ren màu tím bên trong…

Ánh mắt của anh vô thức tối sầm lại, cổ họng cũng thắt lại, cả người có phần căng cứng…

Đúng là một người phụ nữ không biết chừng mực, cô lại hoàn toàn không nhận thấy!

Lâm Hương Giang nhìn chäm chằm lấy sắc mặt thay đổi của anh, thấy anh đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, không biết là do khó mở miệng hay là do không muốn trả lời?

Trong bức thư nặc danh đó nói, anh cảm thấy thất bại và tiêu cực vì cơ thể của mình không thể cứu được cô.

Bây giờ xem ra, anh dường như đúng là đang trốn tránh.

Cô nhướng mày, cố ý châm chọc nói: “Không ngờ rằng anh là kẻ nhát gan đấy”

Henry liếc mắt nhìn cô, lúc này cô đã đứng thẳng người lại, hai tay ôm trước ngực, hơi nâng cằm lên, dáng vẻ khinh thường anh.

“Anh là đồ nhát gan, không dám đối mắt với khiếm khuyết của mình, chính là vì chưa thể cứu được tôi khỏi Sở Khả Thiên, trên tâm lý của anh không thể chịu đựng được, cảm thấy bản thân rất thất bại, cảm thấy bản thân chỉ có một cái vỏ trống rồng giống như là cái xác không hồn vậy, đúng không?”

Henry cau mày, anh thực sự ghét bản thân đã trở thành cái dáng vẻ chết tiệt này, nhưng vẫn không nghiêm trọng đến mức như cô nói.

Không đợi anh lên tiếng, Lâm Hương.

Giang đột nhiên cúi người, hai tay trực tiếp chống lên xe lăn của anh, tiến lại gần trước mặt anh: “Tôi nói cho anh biết, bất kể trong lòng anh đang nghĩ gì, anh càng trốn tránh, thì càng không giải quyết được vấn đề, anh cũng đừng hòng đuổi tôi đi, trừ phi t công chế tạo ra tinh dầu có thể cải tị chứng mất ngủ của anh”

Ở khoảng cách gần như thế, cô càng cảm thấy đôi mắt của anh rất giống với Hà Tuấn Khoa, cô suýt chút đã chìm đắm trong đôi mắt đen sâu thảm như biển của anh.

Không một ai lên tiếng cả, họ chỉ đưa mắt nhìn nhau như vậy, có một bầu không khí kỳ lạ đang chuyển động ở giữa họ..

Cô đột nhiên cảm thấy có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo mình, ngay sau đó, cô bị anh ôm vào trong lòng, trực tiếp ngồi lên chân của anh!

Lâm Hương Giang trở nên căng thẳng, cố gắng định thần lại, phản xạ có điều kiện là phải đẩy anh ra.

Ai ngờ được cánh tay của anh giống như một cái vòng sắt, ôm chặt lấy cô, cô không tài nào đẩy ra được!

Cô tay lên ngực anh, không ngờ một người đàn ông trông gầy còm nhưng vùng ngực lại rất cường tráng, anh không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài!

Điều tệ hại là, khi cô vùng vẫy trong vòng tay của anh, khiến cho da thịt tiếp xúc với nhau nhiều hơn, hơi thở của anh phả vào bên tai, gò má của cô bỗng nhiên nóng lên, nhịp tim không thể kiểm soát trở nên nhanh hơn một chút.

Cảm giác này chỉ có khi ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa, tại sao lại có phản ứng như vậy với Henry?

Không lẽ cô có suy nghĩ không nên có với anh?

Không, không, sao lại có thể như vậy được chứ?

©ô càng lúc càng lo lắng, lạnh lùng mảng trách: “Anh muốn làm gì? Buông tôi ra!”

Vẻ mặt khó chịu của cô vẫn thú vị như trước, khoé môi của anh vô thức nhếch lên, cánh tay mạnh mẽ vẫn ôm lấy cô, học theo cách của cô, cố ý tiến gần đến trước mặt cô.

Anh cố ý hạ thấp giọng nói vô cùng gợi cảm: “Không phải muốn điều trị cho tôi sao?

Nếu như tôi muốn cô sẽ mãi ở bên cạnh tôi thì sao?”

Anh bỗng dưng nói ra những lời như vậy, thực sự khiến cho Lâm Hương Giang giật mình, nhất là ánh mắt của anh nhìn lấy cô lúc này ngập tràn sự chiếm hữu!

“Anh… anh sao lại có thể có suy nghĩ như vậy? Lời nói này đáng lẽ ra anh nên nói với cô.

Vy mới đúng!” Anh rõ ràng là đang gạ gắm đúng không? Thực sự rất quá đáng mà!

“Anh buông ra!” Cô có chút tức giận nói.

Đôi môi mỏng của Henry lạnh lùng nhếch lên, cười giễu cợt: “Đã không làm được thì cút ra xa một chút cho tôi!” Anh buông tay ra, ý là bảo cô cút đi.

“Anh!” Lâm Hương Giang cáu kỉnh trừng mắt nhìn anh, đột nhiên hiểu ra, đây là anh cố ý.

Anh buông ta, cô cũng không đi nữa, nhếch môi: “Ý của anh là, muốn tôi ở bên anh điều trị cho anh đúng không? Nếu tôi là thuốc giải của anh thì tôi không ngại ở lại với anh, t “Cái ở bên mà tôi nói, không chỉ đơn giản như vậy, tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi” Anh thực sự dám nói ra!

Lâm Hương Giang hít một hơi thật sâu, kể từ khi nào anh đã thích cô rồi?

“Ha ha, anh đang đùa sao? Tôi là người phụ nữ đã có chồng và đã có con, anh có thể chấp nhận sao?”

“Thì đã làm sao? Tôi cũng không phải là một người hoàn hảo, chúng ta ở bên nhau là điều rất thích hợp.” Không ngờ anh lại có thể chấp nhận!

Như không nhìn thấy sự kinh ngạc của cô, lại tiếp tục nói: “Dùng bản thân cô để đổi lấy tin tức của người mà cô đang tìm kiếm, cuộc giao dịch này rất thoả đáng, không phải sao?”

Hơi thở của Lâm Hương Giang có chút nặng nề, cô đứng dậy rời khỏi vòng tay của anh, nhìn thẳng vào anh và lạnh lùng từ chối: “Không thể được! Tôi sẽ không dùng bản thân mình để trao đổi, người đàn ông của tôi chỉ có một người, sẽ không có người khác!”

Henry nghe vậy, đôi mắt đại bàng u tối lại, có một cảm xúc nào đó đang cuộn trào trong lồng ngực anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi