TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 439: Dầu thơm của cô ấy

Ba ngày sau, công việc sản xuất tinh dâu của Lâm Hương Giang đã tiến hành được.

một nửa chặng đường, mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ.

Đêm nay, cô ra khỏi phòng thí nghiệm, định uống tách cà phê để giúp tỉnh táo.

Bỗng dưng nhìn thấy có một bức thư nắm trên bàn trong phòng khách, cô không khỏi thắc mắc, tại sao lại có bức thư này?

Cô liền cầm nó lên, nhìn lướt qua, bên trong quả thực có một lá thư.

Lấy nó ra nhìn, thấy trên đó ghi: Cô Cao Ánh, xin cô hãy đi gặp Henry, chỉ mình cô có thể thuyết phục được anh ấy, anh ấy cảm thấy mình thật thất bại khi không thể cứu được cô vào ngày hôm đó, tỉnh thần rất sa sút Bức thư này không có ký tên, nó là một bức thư nặc danh.

Thật kỳ lạ, là ai đã viết một bức thư như: vậy cho cô?

Điều buồn cười là, trên đó nói rằng chỉ có mình cô có thể thuyết phục được Henry?

Sao lại có thể được chứ? Anh nóng lòng muốn đuổi cô đi, lời nói của cô có thể có tác dụng gì với anh chứ?

Điều này nên nói với Sở Khả Vy mới đúng.

Cô nhét lá thư lại vào phong thư, rồi quay đi pha cà phê và không quan tâm đến nó.

Trong lúc uống cà phê, trong đầu không khỏi suy nghĩ, trong thư nặc danh nói, Henry bởi vì không cứu được cô nên cảm thấy rất thất bại?

Không lẽ bởi vì điều này nên cô có thể khuyên răn được anh?

Nếu cô đi nói vài lời động viên anh, nói anh ngày hôm đó rất lợi hại, thực sự là một người anh hùng, thì tâm trạng của anh liệu có tốt lên không?

Cô gọi người làm ở bên ngoài và hỏi: “Vừa rồi là ai đã đến đây? Bức thư này là do ai để lại?”

Người làm lắc đầu: “Xin lỗi, tôi… vừa rồi tôi đi vệ sinh vì cái bụng không khoẻ nên không nhìn thấy ai đến đây”

Lâm Hương Giang cau mày, vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố? Đúng là không nói nên lời mà.

Nhưng đối phương đã chọn cách ẩn danh, có nghĩa là không muốn cho cô biết thân phận của mình, hiển nhiên là sẽ tránh người làm đi rồi Từ nội dung của bức thư có thể khẳng định người này là người ở bên cạnh Henry, nếu không sẽ không hiểu rõ anh như thế.

Ai là người ở bên cạnh Henry? Điều này cô không biết rõ Đang trầm tư suy nghĩ thì người làm nói Sở Khả Vy đã đến.

Lâm Hương Giang đã giấu bức thư đi theo bản năng, cô cũng không hiểu tại sao.

không thể để Sở Khả Vy nhìn thấy.

Sở Khả Vy hung hăng đi vào, cau mày lại, giống như có chuyện gấp gì vậy.

“Cô Cao Ánh, việc nghiên cứu chế tạo tinh dầu như thế nào rồi? Có thể dùng tốc độ nhanh nhất, làm ra cho tôi vào ngày mai không?” Sở Khả Vy vừa đến đã vội nói.

Lâm Hương Giang khó nhiều nhìn lấy cô ấy: “Tại sao lại sốt ruột như vậy?”

“Henry đã ba ngày không ngủ rồi!” Thảo nào cô ấy lại sốt ruột như vậy.

Lâm Hương Giang ngạc nhiên, ba ngày không ngủ? Làm sao anh có thể chống lại được?

Nếu tiếp tục như vậy, e rằng anh sẽ chết mất.

“Xin lỗi, cho dù có tăng nhanh tốc độ, tôi cũng không thể nghiên cứu chế tạo ra trong ngày mai được, nếu không sẽ không có tác dụng, cô cũng không muốn tôi làm ra thứ vô dụng chứ nhỉ?” Lâm Hương Giang bất lực nói.

“Vậy phải làm sao đây? Cô không phải còn có loại tinh dầu khác có thể trị chứng mất ngủ sao? Đưa cho tôi!” Dáng vẻ của Sở Khả Vy bây giờ còn khó chịu hơn Henry.

Lâm Hương Giang nhớ đến bức thư nặc.

danh đó, xem ra là vì Henry đã ba ngày.

không ngủ, những người xung quanh anh rất lo lắng, muốn cô đi khuyên anh.

Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trường hợp này, tôi nghĩ cô nên tìm một bác sĩ tâm lý cho.

anh ấy, anh ấy cần được khuyên răn.”

“Nếu bác sĩ tâm lý có hiệu quả thì tôi đã không đến hối thúc cô rồi” Sở Khả Vy cũng buồn phiền vì chuyện này.

*Ý của cô là, anh ấy đã gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không có tác dụng?”

“Không có tác dụng” Thật hiếm khi lần này anh đồng ý gặp bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả lại không chút hiệu quả nào!

Lâm Hương Giang im lặng, bác sĩ tâm lý cũng không thể khuyên răn anh, liệu cô đi có tác dụng sao?

Nhưng nghĩ đến dù sao anh cũng vì cứu cô, nếu để anh tiếp tục ba ngày không ngủ thì anh chắc chản sẽ chết, cho nên cô ngập ngừng đề nghị: “Hay là, cô để tôi đi gặp anh ấy? Tôi đi khuyên răn anh ấy”

Sở Khả Vy dùng ánh mắt nặng nề nhìn lấy cô, từ chối không chút nghĩ ngợi: “Không được, anh ấy khi nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất xúc động, hai người tuyệt đối không thể gặp mặt!”

Cô ấy đã từng nói với Henry rằng, để cho.

Lâm Hương Giang rời khỏi nhà họ Sở, nếu cô xuất hiện vào lúc này, không phải là tát vào Đến lúc đó Henry sẽ phát cáu với cô ấy!

Lâm Hương Giang nhún vai: “Nếu cũng.

không hiệu quả, vậy tôi cho cô một lọ tinh dầu để xem nó có hiệu quả với anh ấy hay.

không”

Cô quay người đi đến chiếc hộp nhỏ của mình để lấy tinh dầu, nhớ đến hương liệu mà Henry lần trước đã chọn gần giống với công thức của ‘Bảo Phân, nên cô trực tiếp đưa “Bảo Phân cho Sở Khả Vy.

“Đây là dầu thơm, không cần phải đốt lên, chỉ cần xịt xung quanh anh ấy là được rồi” Hi vọng có thể làm dịu tâm trạng của anh “Dầu thơm? Thứ này có tác dụng sao?”

Sở Khả Vy không vui lắm, thứ cô muốn là một loại tinh dầu có thể trị chứng mất ngủ của Henry.

“Cô thử đi rồi sẽ biết, nếu không thì tôi cũng không còn cách nào khác.” Lâm Hương Giang bất lực nói.

Sở Khả Vy thực sự rất sốt ruột, không quan tâm nhiều nữa, cầm lấy dầu thơm rồi rời đi.

Cô ấy đến phòng của Henry, thấy anh vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, vì đã lâu không ngủ, nên dưới hai mắt đều có quầng thâm, cả người mệt lử.

“Henry, em lại tìm gặp một chuyên gia trị liệu bằng tinh dầu, và đã lấy về một lọ dầu thơm, anh ngửi mùi này xem, có tốt hơn chút không?” Cô ấy không dám nói dầu thơm này.

lấy từ chỗ của Lâm Hương Giang.

Người đàn ông ngồi bất động trên chiếc xe lăn, không trả lời.

Sở Khả Vy trực tiếp mở dầu thơm ra, xịt vào xung quanh.

Mùi hương xộc vào mũi của anh, mùi hương quen thuộc này là… Bảo Phân!

Không ai quen thuộc với mùi này hơn anh, đó là mùi của Lâm Hương Giang!

Anh đã từng tìm kiếm mùi hương này trong suốt năm năm trời!

Đôi mắt đại bàng của anh ngay lập tức tập trung lại, đột nhiên nhìn về phía Sở Khả Vy, vươn tay ra giật lấy lọ dầu thơm!

Sở Khả Vy kinh ngạc nhìn anh: “Henry?”

Thấy anh đưa dầu thơm lên mũi hít sâu, nhìn lấy cô ấy bằng đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén: “Dầu thơm này là của Nguyễn Cao.

Ánh, cô ấy vẫn chưa rời đi, vẫn còn ở nhà họ.

Sở, có đúng không!”

“Cái này..” Sở Khả Vy không ngờ rằng anh chỉ ngửi thấy mùi hương là đã biết dầu thơm này là của ai Không thể tiếp tục giấu giếm nữa, cô ấy trực tiếp thừa nhận: “Đúng, là dầu thơm của cô ấy, em cho cô ấy đi nhưng cô ấy không chịu, cô ấy kiên quyết ở lại làm tinh dầu cho.

anh”

Cô ấy không dám nói ra sự thật, là cô ấy Lâm Hương Giang làm xong tinh dầu một nhà họ Sở, cũng chỉ có mình anh có thể nổi giận với cô ấy.

“Henry, anh không muốn gặp cô ấy, em sẽ không để cô ấy xuất hiện trước mặt anh, chỉ cần cô ấy làm ra tinh dầu thì cô ấy sẽ rời đi, kiểu như hai ba ngày nữa” Sở Khả Vy cố gắng xoa dịu anh.

Nhưng Henry rõ ràng đã rất tức giận, hoàn toàn không hiểu được hành vi của cô ấy, anh nắm chặt lọ dầu thơm, tức giận nói “Cô kêu cô ấy qua đây, tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giời”

Sở Khả Vy sững người, tưởng rằng mình đã nghe nhầm: “Anh nói gì? Muốn gặp cô ấy?

“Đúng, ngay bây giờ, ngay lập tức!” Anh nghiến răng nói “Anh có chuyện gì thì nói với em, đừng vì cô ấy lại tức giận.” Không biết tại vì sao, cô ấy không muốn họ gặp nhau.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy” Anh vẫn kiên quyết.

Sở Khả Vy im lặng vài giây, mặc dù không thể hiểu cũng không muốn, nhưng cuối cùng vẫn cho Jess đi thông báo cho.

Lâm Hương Giang, để cô qua đây.

Lâm Hương Giang đi theo Jess đến đây, suốt chặng đường cũng không thể nghĩ ra, tại sao Henry đột nhiên muốn gặp cô?

Cô đã hỏi jJess nhưng anh ta cũng không nói ra được gì.

Khi đi đến trước cửa phòng Henry, Sở Khả Vy đã đợi sẵn ở đây, nhìn sắc mặt của cô ấy, dường như không được tốt lắm.

Lâm Hương Giang không khỏi cảm thấy có chút thấp thỏm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi