TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 535: Em là quan trọng nhất

Lâm Hương Giang có thể hiểu được tâm trạng.

lúc này của Nguyễn Cao Cường, người mình yêu lại bị thương nặng nằm trong phòng bệnh nặng, đổi lại là ai thì cũng không có tâm trạng tốt được.

Cô đặt hộp cơm ở bên người anh ta: “Cơm em để đây cho anh nhé, có sao thì cũng phải ăn một šu không Hương Vi tỉnh lại thì ai chăm sóc cô ấy?”

Nguyễn Cao Cường chỉ cúi đầu xuống không đáp lại.

Lâm Hương Giang lại nói: “Em thấy giờ anh cũng không có thời gian chăm sóc Vân Nhi, em đón con bé về chỗ em, để cho con bé chơi với Thanh Dương mấy ngày được không?”

Nguyễn Cao Cường thực sự cũng không yên ‘†âm khi để con gái mình ở nhà, mặc dù trong nhà không thiếu bảo mẫu, nhưng bình thường anh ta đều quay về nhà.

Nay tâm tư anh ta đều đặt lên Đào Hương Vị, không có cách nào mà chăm sóc con gái được, để cô bé đến ở bên Lâm Hương Giang mấy ngày cũng tốt.

“Vậy thì phiền em rồi” Cổ họng anh ta có chút khàn.

“Sao giờ lại khách khí với em như vậy rồi?”

Lâm Hương Giang cười nhạt.

Lúc cô và Hà Tuấn Khoa chuẩn bị rời đi, đột nhiên Nguyễn Cao Cường nói một câu: “Em đừng có nói với Vân Nhi về việc mẹ nó bị thương”

“Em biết rồi, anh yên tâm đi”

Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang quay về đến nhà, sau khi cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn về phía hẳn: “Anh quay về đi”

“Đuổi tôi đi?” Hẳn nhíu mày, trong giọng nói có chút khó chịu.

“Không phải là anh phải về nhà họ Hà sao?

Giờ thời gian cũng không sớm nữa, tôi là lo đêm khuya đường tối, anh sẽ khó đi.” Cô cười mà nói đùa Cô vừa dứt lời đã nhìn thấy người đàn ông bắt đầu cởi áo khoác ra, hẳn không nhanh không chậm mà nói: “Tôi không về nữa, tôi muốn về đây ứ Lâm Hương Giang liền ngây người, hän chủ động muốn xin về sao?

“Sao nào? Chẳng lẽ đây không phải nhà tôi sao?” Nhìn thấy bộ dạng rất bất ngờ của cô, hắn không nhịn được mà hỏi “Tôi chỉ thấy tò mò thôi, là cái gì làm cho anh thay đổi chủ ý rồï?” Cô suy nghĩ một lát, nói tiếp “Vi tôi mang thai rồi sao?”

Nếu không thì cô đã đi đến nhà họ Hà dỗ hắn lâu như vậy rồi, hẳn cũng không nói là muốn quay.

về, biết được cô mang thai em bé, không đợi cô.

mở lời, hẳn đã đòi quay về rồi.

“Nếu như tôi nói đúng, thì em định không cho tôi quay về sao?” Hắn có chút muốn cười mà nhìn dáng vẻ buồn bực của cô.

“Anh đã nói rồi, nơi này là nhà anh, tôi không cho anh về mà được sao?”

“Chỉ cần em mở lời là được” Hắn nói rồi liền làm động tác cởi áo vest ra, còn thực sự nghe lời vậy sao?

“Anh..” Lâm Hương Giang thực sự bị hẳn làm cho tức giận rồi, khó chịu mà phất tay: “Vậy anh đi đi, nhanh đi đi” Tên đàn ông thối tha, thực sự là chết não mất!

Cô tựa vào tay vịn của ghế sô pha, không muốn nhìn hắn, qua một lúc sau, cô không nghe thấy phía sau có tiếng gì nữa, hẳn thực sự đi rồi sao?

Bồng Lâm Hương Giang quay đầu lại, suýt chút nữa thì đập vào gương mặt người đàn ông đang gần trong gang tấc, hẳn đang cười như không cười mà nhìn vào cô.

“Không phải anh đi rồi sao?” Cô theo phắn xạ mà hỏi một câu.

“Tôi sợ tôi đi rồi, em sẽ không vui” Giọng của người đàn ông trầm thấp, mang theo sức hấp dẫn mà vang lên bên tai “Anh bớt tự luyến đi, anh muốn đi thì đi, sao ôi lại phải không vui chứ? Hơn nữa ấy, anh ở nhà họ Hà lâu như vậy rồi, không phải là anh cũng…”

Chợt bóng đen bao trùm xuống trước mắt, đôi môi ấm áp của hắn đang phủ lên đôi môi đang lái nhải của cô.

Lâm Hương Giang liền ngẩn người ra, trợn tròn mắt mà nhìn hắn, lúc phắn ứng lại thì định đẩy hẳn ra, hắn lại trực tiếp đặt cô lên ghế số pha, hôn sâu hơn nữa.

Sau một lúc lâu, hắn mới buông cô ra, con ngươi đen nháy sâu thẳm nồng nhiệt mà nhìn xuống người phụ nữ đang đỏ mắt ở ngay trước mắt, đôi môi nhếch lên: “Cuối cùng em cũng thừa nhận rồi?”

Lâm Hương Giang thở gấp, hô hấp vẫn chưa trở lại bình thường, tự nhiên cũng không nghe hiểu hẳn đang có ý gì “Tôi thừa nhận cái gì?” Tức giận mà trừng hắn, hở ra một cái là lại hôn cô, cô cho phép rồi sai?”

“Tôi ở lại nhà họ Hà, em rất không vui, không muốn ở riêng với tôi, đúng không?”

Lâm Hương Giang và hẳn nhìn nhau mấy giây, rồi hào phóng mà thừa nhạn: “Đúng, tôi không vui, ngày nào tôi cũng qua với anh, muốn anh nói một câu quay về, ai mà biết được anh không nể mặt như vậy, cô cố ý không đến gặp hẳn, hẳn cũng không thèm đến tìm cô!

“Giờ chắc em đã biết được không có tôi ở bên cạnh thì buồn như thế nào rồi nhỉ? Sau này đừng có giao tôi cho người khác dễ dàng như vậy, cho dù là vì con cái, nhớ chưa hả?” Hắn muốn làm người quan trọng nhất trong tim của cô.

Lâm Hương Giang chỉ nhìn hắn mà không nói gì, một lúc lâu sau mới hiểu được: “Làm loạn lâu như vậy, anh là đang ghen tuông với con trai của chính mình hả? Là vì con trai xếp thứ nhất trong lòng cô?

Ánh mắt của hẳn càng ngày càng sâu hơn, không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà là cúi đầu xuống hôn lên trán cô: “Có còn muốn đuổi tôi đi nữa không?”

Hai tay cô đặt trên ngực hẳn, từ chối hắn lại gần lần nữa: “Vậy thì anh trả lời tôi trước, anh chủ động muốn về nhà, là vì tôi hay là vì đứa con trong bụng tôi?”

“Đều có, nhưng mà…em quan trọng.”

Hắn không hề nói lời ngon tiếng ngọt để lừa cô, đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn.

“Mẹ, con về rồi đây!” Ngay lúc này Lâm Thanh Dương mới quay trở về chỗ học súng ở Cốc Nam Ninh về.

Cậu bé vừa đến liền nhìn thấy cha đè mẹ lên ghế sô pha, cậu bé vội vàng che mắt lại: “AI Con không nhìn thấy cái gì hết Lâm Hương Giang phì cười: “Nhìn thì cũng nhìn thấy rồi, không cần phải nói xạo.”

Lâm Thanh Dương vẫn che kín mắt như cũ: “Hai người còn muốn tiếp tục không?”

Nếu như mà tiếp tục, thì cậu bé chủ động trốn về phòng ngủ.

“Con qua đây đi” Hà Tuấn Khoa ngồi thẳng người dậy, đây cũng không phải lần đầu tên nhóc này thấy hai người họ hôn nhau.

Lúc này Lâm Thanh Dương mới buông tay ra, cười đến mức cả mặt trở nên mờ ám mà đi qua: “Cha à, cuối cùng thì cha cũng không nhịn nổi nữa mà về rồi à? Có phải là nhớ mẹ rồi không?”

Không đợi Hà Tuấn Khoa mở miệng, cậu bé đã xoay đầu nhìn về phía Lâm Hương Giang, nói tiếp: ‘Mẹ à, con đã nói với mẹ từ sớm rồi, mẹ không cần ngày nào cũng đi theo cha, sớm muộn gì thì cha cũng ngoan ngoãn mà quay về tìm chúng ta thôi”

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn đứa con trai, tên nhóc này cũng khó là hiểu hẳn đấy.

“Đêm nay cha sẽ ở lại, con có hoan nghênh không?” Hắn hỏi con trai.

“Con có thể có ý kiến gì sao? Lời này thì cha phải hỏi mẹ con ấy” Lâm Thanh Dương nói xong liền khoát tay với bọn họ: “Con mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây, hai người cứ xem như là con không ồn tại đi, thích làm gì thì làm nấy”

‘Sao mà Lâm Hương Giang cảm thấy thẳng nhóc này càng ngày càng láu cá rồi?

Sau khí con trai rời đi, ánh mắt của cô chuyển lên người người đàn ông: “Anh chắc chắn muốn về không? Anh nghĩ cho kỹ đi, chỗ em không phải nhà trọ, để cho anh ở mấy ngày rồi lại đi”

“Tôi không đi nữa, từ giờ về sau, em ở đâu thì nhà chính là ở đó, em có lấy gậy gỗ đánh thì anh cũng không đi”

“Không chuyến hành lý của anh đến sao?”

Khóe miệng cô vẽ ra một đường cong.

“Em chưa vứt quần áo và đồ dùng cá nhân của tôi để ở đây đi chứ?” Hắn cần gì phải chuyển hành lý? Lúc quay về nhà họ Hà, hắn cũng mang gì đến đó đâu Lâm Hương Giang cắn môi, cô thật là không có tiền đồ mà, vẫn đang bảo vệ đồ của hẳn rất tốt để đợi hắn về bất cứ lúc nào…

Hà Tuấn Khoa không quay về nhà họ Hà, Hà Hàm Bội có chút tức giận.

Ngày hôm sau, Hà Hàm Bội liền không chờ được mà chạy đến.

“Tuấn Khoa, đang ở trong nhà yên lành, sao em lại đến đây ở?” Hà Hàm Bội vừa đến khu nhà của Lâm Hương Giang liền hỏi, trong lòng rất khó chịu.

Đây mới là nhà của cha, đương nhiên cha phải về nhà ở rồi” Lâm Thanh Dương nói.

“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen vào” Hà Hàm Bôi trách cứ môt câu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi