TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 536: Chẳng lẽ chị muốn bọn em ở riêng

Lâm Hương Giang đoán được chắc chắn Hà Hàm Bội sẽ tìm đến gây phiền phức, dù sao Hà Tuấn Khoa vừa về ở nhà họ Hà chưa được bao.

lâu, làm sao mà chị ta đồng ý thả người được?

Nhưng giờ cô không lên tiếng, chuyện này là tự Hà Tuấn Khoa làm loạn lên, chị cả của hãn thì cứ giao cho hẳn xử lý là được rồi.

“Chị cả, chị sang đây sớm như vậy, đã ăn sáng chưa? Có muốn ngồi xuống ăn chút rồi hẳng nói không?” Hà Tuấn Khoa lại rất ung dung, thái độ này của hẳn lại làm cho Hà Hàm Bội vô cùng tức giận.

“Giờ chị hỏi em là tại sao lại rời nhà họ Hà?”

Chị ta tức giận cho no rồi.

“Em không có rời nhà họ Hà, lời của chị nghiêm trọng rồi” Hà Tuấn Khoa vẫn mang bộ dạng ung dung hờ hững.

Hà Hàm Bội nhíu chặt mày: “Không phải em nói là chuyển a sao?”

“Nhà họ Hà là nhà của em, nơi này cũng vậy, nói một cách chính xác, chỗ này là ngôi nhà của em, vợ em và con trai, em và họ sống cùng với nhau thì không phải là lẽ đương nhiên hay sao?

Chẳng lẽ chị muốn bọn em ở riêng hay sao?” Hắn thắn nhiên mà hỏi lại Chuyện đã đến nước này, Hà Hàm Bội cũng hiểu rõ, cho dù chị ta có phắn đối thế nào đi nữa, thì hắn đều nhận người phụ nữ Lâm Hương Giang này là vợ mình.

“Em có thể mang bọn họ về ở nhà họ Hà, cứ phải ở bên ngoài là sao?” Hà Hàm Bội lườm Lâm Hương Giang đang cúi đầu xuống ăn sàng, hừ lạnh một tiếng: “Có người là loạn cáo già, cò chưa kết hôn đã vượt rào, người một nhà mà không sống với nhau thì có phải là người một nhà nữa không?”

Lâm Hương Giang suýt chút nữa thì sặc, Tuấn Khoa vội vuốt lưng cho có: “Ăn từ từ, gấp cái gì”

Khó lắm cô mới thuận được khí, nhìn Hà Hàm Bội mà nói: “Chị cả à, chị nói tôi vượt rào sao? Là tôi chia tách hai chị em các người hả?” Không phải là tội này lớn quá rồi sao?

Hơn nữa, cô không cho rằng Hà Hàm Bội sẽ vui vẻ mà ở chung với cô.

“Không phải là do cô xúi giục thì làm sao mà Tuấn Khoa lại dọn ra khỏi nhà?” Hà Hàm Bội khó lắm mới có thể đổ được hết lên đầu cô, tự nhiên là muốn tức giận rồi

Lâm Hương Giang nghe thấy vậy liền cảm thấy vừa cạn lời vừa bỡn cười: “Chị cả, anh ấy đã là người thành niên rồi, có suy nghĩ riêng của mình, không phải là tôi có thể nói một hai câu mà làm thay đổi suy nghĩ của anh ấy:’

“Chị cả chị đừng có chỉ trích Giang nữa, là em chủ động muốn quay về đây ở, em không thể rời khỏi cô ấy lâu được, huống hồ, giờ cô ấy đang mang thai, cần em phải ở bên cạnh cô ấy” Hà Tuấn Khoa nói nguyên nhân ra trước khi chị cả cất lời Sắc mặt Hà Hàm Bội cơ? Nó..nó mang thai rồï?”

Chị ta vô cùng kinh ngạc mà nhìn chăm chăm vào Lâm Hương Giang, đáng tiếng bàn ăn lại che đi bụng của cô.

Lâm Hương Giang cũng có chút bất ngờ, tại sao hẳn lại nói chuyện này với chị cả nhanh như vậy?

Đứa trẻ này..cô còn không biết được là có thể giữ nó lại được hay không.

Một hồi lâu Hà Hàm Bội mới hoàn hồn lại được, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng mà nói: “Không được! Không được có đứa trẻ này!” Nói xong lại cảm thấy không đúng, lại nhấn mạnh lại lần nữa: “Chị nói là đứa trẻ mà cô ta mang thai không ổn!

“Em nói gì bệnh.”

“Chị cả!” Bỗng Hà Tuấn Khoa quát lên cắt dứt lời của chị ta, vẻ mặt cũng trẻ nên âm trầm.

Mặc dù là như vậy, Hà Hàm Bội cũng không chịu dừng: “Tuấn Khoa, chẳng lẽ em thực sự muốn cô ta sinh đứa trẻ ra sao? Em không sợ làm hại đến đứa trẻ sao?”

“Có cần đứa trẻ này hay không là chuyện của hai người bọn em, vốn dĩ em nói với chị, là bảo chị cư xử với cô ấy tốt một chút, đừng có mà lớn tiếng với cô ấy, cũng đừng có kích động tâm trạng của cô ấy” Hắn nói Lâm Hương Giang thành đối tượng cần được bảo vệ trọng điểm.

Hà Hàm Bội lạnh lùng mà nhìn hai người, trong lòng sốt ruột đến không ổn rôi: “Em muốn có con, tìm một người phụ nữ khác thì không được à? Sao lại cứ phải là cô ta?” Cứ phải là mạo hiểm vào một chuyến phiêu lưu nguy hiểm như vậy, đi muốn một đứa trẻ có thể có gen bệnh phong?

“Chị cả, bọn em cũng chưa quyết định xong là có cần đứa trẻ hay không, điều này bọn em sẽ có chừng mực” Lúc này Lâm Hương Giang nói.

“Có chừng mực thì cô đừng có mang thai đứa bé!” Hà Hàm Bội hoàn toàn không tin lời ma quỷ của cô: “Tôi thấy lần trước cô nói trước mặt tôi cái gì mà cho phép Tuấn Khoa làm thụ tinh ống nghiệm để sinh con, hoàn toàn đều là đang giả bộ rộng lượng!”

Giờ lại không lâu sau, cô lại tự mang thai rồi!

“Chị cả, đủ rồi đấy, nếu như chị cứ phải chỉ trích Giang, vậy thì mời chị đi cho! Đứa trẻ này không phải là một mình cô ấy có thể mang thai được, cũng có phần của em” Hà Tuấn Khoa không thể nhịn được khi chị cả liên tục trách mắng Lâm Hương Giang.

“Đúng vậy, cô à, cô cũng đừng quá lo chuyện bao đồng được không? Cô như vậy làm cho người †a thấy rất chán ghét, cô vẫn là đi nhanh đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ cháu đấy” Lâm Thanh Dương sớm đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi, cảm thấy được chị ta rất ầm ï.

Hà Hàm Bội trợn trừng mắt nhìn một nhà ba người bọn họ, không thể áp chế được luồng khí ở trong ngực xuống.

“Được thôi, đây là chuyện của các người, sinh đứa trẻ ra có khỏe mạnh hay không, người nên lo lắng phải là các người, không phải là tôi!” Hà Hàm Bội nói nhiều như vậy đã miệng khát lưỡi khô rồi, không muốn nói thêm nữa.

“Em muốn rời khỏi nhà họ Hà thì cũng tùy em, chị cũng không quản nổi nữa” Hà Hàm Bội đen mặt mà rời đi.

Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy cuối cùng lỗ tai cũng được thanh tĩnh rồi ‘Sau khi biết được cô mang thai, cô đã mang rất nhiều áp lực tâm lý, khó lắm mới nghe theo lời khuyên của Hà Tuấn Khoa, tạm thời giữ lại đứa trẻ, giờ lại bị Hà Hàm Bội làm loạn lên như vậy, trong lòng cô cũng có chút rối loạn.

Hà Tuấn Khoa cầm tay cô: ‘Tôi sẽ không để cho chị cả đến làm phiền em nữa đâu, không cần phải nghĩ gì nhiều, đã có tôi ở đây rồi”

Lâm Hương Giang đáo mắt nhìn sang hắn, hắn vẫn luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, lúc mà cô bất an nhất, đã làm chỗ dựa cho cô.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Thanh Dương rũ vai xuống, rên rỉ: “Không phải là cô quay lại đấy chứ?”

“Con đi xem xem, nếu như là cô ấy, thì đừng có mở cửa” Giờ Hà Tuấn Khoa không muốn nể mặt chị cả nữa.

“Tuân lệnh!” Lâm Thanh Dương chạy khỏi bàn cơm mà đi ra trước cửa.

Lâm Hương Giang mệt mỏi mà thở dài một hơi..hy vọng không phải là Hà Hàm Bội.

“Mẹ, mẹ xem ai đến đi!” Lâm Thanh Dương vui vẻ mà chạy về, có hai người đi theo phía sau.

Lâm Hương Giang nhìn thấy người đến mới chợt nhớ ra, tối qua cô đã đánh tiếng với Nguyễn Cao Cường, để cho Đào Vân Nhi tạm thời đến ở chỗ cô.

“Là Vân Nhi đến rồi” Cuối cùng cảm xúc của Lâm Hương Giang cũng tốt hơn một chút.

“Vân Nhi, bọn anh đang ăn cơm, em có muốn không?” Lâm Thanh Dương hỏi ngoài miệng, động tác thì đã kéo người ta đến ngồi trước bàn ăn rồi.

“Chào cô, chào chú, Vân Nhi đến làm phiền mọi người rồi” Đào Vân Nhi vẫn là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện.

“Vân Nhi à, cháu cứ xem như đây là nhà mình đi, đừng có khách khí như vậy” Lâm Hương Giang thầm thương đứa trẻ này.

Ðúng vậy, chúng ta là người một nhà, em khách khí làm cái gì?” Lâm Thanh Dương cũng nói theo, Mộ Dung Bạch đưa Đào Vân Nhi đến, anh ta nói: “Cô chủ, tôi đi làm việc trước đây, có bất cứ chuyện gì thì cô cứ liên lạc với tôi” Anh ta đưa cho Đào Vân Nhi một chiếc điện thoại.

Đôi mắt to tròn đen láy của Đào Vân Nhi nhìn vào anh ta, hỏi: “Anh nói là cha em đi công tác rồi, phải rất lâu mới về được sao?” Đột nhiên bị đưa đến đây để ở nhà, cô bé có chút bất an Ánh mắt Mộ Dung Bạch khẽ trốn tránh, nhưng vẫn rất ung dung mà gật úng vậy, anh ấy về thì sẽ đến đón cô, cô chủ không cần lo.

Xi..em không có lo lẳng, anh nói với cha là em sẽ ngoan ngoãn được cha quay về, cha cứ yên tâm công tác là được rồi” Đào Vân Nhỉ cười ngọt ngào.

Mộ Dung Bạch bị nụ cười của cô bé làm cho thoải mái, có chút áy náy với cô bé, nhưng giờ mẹ cô bé đang bị thương, tổng giám đốc Cường phải canh ở trong bệnh viện

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi