TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 537: Cô ta quan trọng như vậy sao

Thực ra Lâm Hương Giang nhìn ra được sự nghỉ ngờ trong lòng Đào Vân Nhi, cho dù cha cô bé đi công tác, không có lý gì mà lại đi đón cô bé đến đây.

Cô kéo Đào Vân Nhi đến trước mặt, khẽ xoa lên mái tóc mề của cô bé: ‘Lần này thời gian cha cháu đi công tác có chút dài, cho cháu sợ bảo mẫu không chăm sóc tốt cho cháu, vì vậy đế cháu qua đây chơi với Thanh Dương, cháu cứ vui vẻ mà ở lại đây, có chuyện gì thì có thể nói với cô, được không?”

Suy nghĩ của Đào Vân Nhi có chút nhạy cảm, nghe Lâm Hương Giang nói như vậy, cô bé cũng không lo lẳng vậy nữa: “Được”

Lâm Hương Giang nhớ đến Đào Hương Vi, ánh mắt khẽ trốn tránh: “Mẹ cháu.. gần đây cô ấy quay phim rất bận, có thể cũng.”

“Cháu biết rồi, cha nói với cháu rồi, mẹ đi lên núi quay phim, không có tín hiệu, tạm thời mẹ không thể ngày nào cũng gọi điện được, cháu sẽ đợi mẹ” Trên khuôn mặt hồn nhiên của Đào Vân Nhi tràn đầy dáng vẻ tươi cười, đối với chuyện mẹ đi quay phim, cô bé rất ủng hộ, cũng rất tự hào vì mẹ là một ngôi sao lớn.

Không ngờ được Nguyễn Cao Cường có thể kiếm cớ cho đứa trẻ nhanh như vậy, anh ta cũng suy nghĩ rất là chu đáo.

Lâm Thanh Dương đi đến kéo Đào Vân Nhi đi, hai đứa trẻ đi vào trong khóc âm thầm nói chuyện.

“Mẹ à, con thì có thể làm được chuyện gì y hiếm chứ? Mẹ cũng quá chuyện bé xé ra to Lúc Đào Hương Vi mở mắt, trong đầu đều trống rồng, phòng của bệnh viện cũng màu trắng, nhất thời cô ta hoàn toàn mông lung, không biết là mình đang trong tình trạng như thế nào, bên tai nghe được máy móc gì đó đang vang lên tiếng ích tích.

Cô ta muốn lên tiếng, nhưng mà cố họng lại như bị cái gì đó chặn mất, lại vô cùng khô khốc, không thể phát ra được tiếng, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn anh ta.

Dần dần, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra được là mình đã xảy ra chuyện gì, lúc quay phim cô ta đã bị ngựa hất xuống, lúc đó liền đau mà ngất đi Thảo nào giờ mình lại không thể cử động được.

Nói như vậy thì Nguyễn Cao Cường vẫn luôn ở bên canh cho cô ta sao?

Im lặng mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, đột nhiên phát giác được giống như đã rất lâu rồi chưa nhìn dáng vẻ anh ta thật kỹ lưỡng.

Hình như Nguyễn Cao Cường phát hiện ra, chờ mở mắt ra, ánh mắt va chạm vào nhau.

Phắn ứng đầu tiên của anh ta là vui mừng, ngay lập tức bật dậy đi đến bên giường, cúi người xuống nhìn cô ta, giọng nói rất khàn: “Hương Vi cô tỉnh rồi, cô..cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, nếu như cô không tỉnh lại nữa…”

Anh ta kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn, này hoàn toàn không giống anh ta lúc bình thường, cũng là bộ dạng mà cô ta chưa từng thấy.

Đối với anh ta mà nói, cô ta quan trọng vậy sao?

Cô ta chỉ lẳng lặng mà nhìn anh ta, không nói lời nào, Nguyễn Cao Cường cố nén sự quay cuồng trong lồng ngực lại, lại có chút rối loạn: “Có phải là cô thấy không thoải mái không? Tôi đi gọi bác sĩ.”

Rất nhanh bác sĩ đã đến rồi, sau khi kiểm tra xong liền nói: “Cô Hương Vi tỉnh rồi, cho thấy cô ấy đã vượt qua nguy hiểm, nhưng mà tình hình vết thương của cô ấy rất nghiêm trọng, phải quan sát mấy ngày trước đã, xác định được.

không có vấn đề gì lớn mới có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường”

“Vậy giờ cô ấy…”

“Cứ để cô ấy trở lại bình thường đã, có thể cho cô ấy uống chút nước, muộn một chút thì nếu như cô ấy muốn ăn gì thì cho cô ấy ăn một chút, không đụng đến vết thương thì không có vấn đề g, Đào Hương Vi vẫn luôn không lên tiếng, lời của bác sĩ cô ta cũng nghe thấy rồi, xem ra vết thương của mình không nhẹ.

Đợi bác sĩ rời đi, cô ta mở miệng muốn nói chuyện, lại phát ra tiếng vô cùng khán.

Nguyễn Cao Cường nghe thấy, vội nói: “Tôi cho cô uống nước trước đã”

Anh ta đã có chuẩn bị từ sớm, cắn ống hút vào trong cốc rồi đưa đến bên môi cô ta, dù sao cô ta cũng không thể cử động tùy tiện được.

Đào Hương Vi uống rồi, chỉ trong chốc lát đã uống được nửa cốc nước, Nguyễn Cao Cường vẫn luôn ngồi một bên mà nói: “Chậm một chút chậm một chút.”

Đợi cô ta uống xong rồi mới hỏi: “Muốn nữa không?”

Cổ họng đã thoải mái hơn, cô ta cảm thấy tốt lên rất nhiều, cuối cùng có thể nói chuyện bình thường: “Không cần, cảm ơn.”

“Vậy thì cô muốn ăn cái gì? Tôi…”

“Giờ không muốn ăn”

“Được, vậy đợi cô muốn ăn rồi nói” Giờ anh ta là vô cùng dịu dàng và kiên nhân “Tôi bị thương ở đâu vậy?” Cô ta chỉ muốn biết tình trạng của mình, bộ dạng này của cô ta thì chỉ sợ không thể quay phim được nữa, lại liên lụy đến tiến độ của đoàn phim, cô ta cảm thấy rất áy náy.

“Đầu, còn có cả xương sống” Nói lên vết thương của cô ta, trong lòng anh ta xuất hiện một nỗi đau mơ hồ.

“Vậy thì phải bao lâu tôi mới tốt được?”

Nguyễn Cao Cường hơi nhíu mày: “Vậy thì phải xem bản thân cô rồi, cô phối hợp nghỉ ngơi điều trị cho tốt thì có thể khỏi nhanh, nhưng mà không thể hồi phục hoàn toàn, chí ít thì cũng phải nửa năm một năm, trong khoảng thời gian này cô không được quay phim nữa” Anh ta muốn cô có thể yên phận một chút, tốt nhất là đánh bay suy nghĩ muốn quay phim tiếp đi.

Nhận được câu trả lời như vậy, Đào Hương Vĩ vẫn rất đau buồn cho dù đã dự đoán được rồi Nhìn thấy cô ta không nói gì, ánh mắt anh ta âm u mà nhìn chäm chắm cô ta: “Sao nào? Không thể quay phim, cô rất buồn sao? Cô muốn quay.

phim như vậy sao?” Đã làm mình thành bộ dạng như vậy rồi, cô ta còn không rút được bài học gì sao?

Đào Hương Vi vốn định trả lời anh ta, nhưng lời vừa đến mép lại không nói ra được, liên quan đến chuyện cô ta có quay phim hay không, tốt nhất là đừng có thảo luận, cô ta không muốn lát nữa lại làm loạn cho tâm trạng không được tố Nguyễn Cao Cường cũng tức giận nhất thời, lúc này cô ta còn không quan tâm đến mình mà còn muốn quay phim, sao cô ta lại không hỏi xem là anh ta đã ở đây canh cô ta bao lâu rồi?

Chẳng lẽ trong mắt cô ta, trừ quay phim ra thì hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của anh ta?

Mặc dù tức giận, nhưng chỉ nhìn thấy cô ta đã bị thương thành như vậy, anh ta lại đau lòng, không thể phát cáu với cô ngay lúc này, cuối cùng biến thành một nút thắt trong lòng anh ta, vẫn đành để tự mình xử lý “Anh đi đi” Không biết không gian đã yên lặng bao nhiêu lâu, đột nhiên Đào Hương Vĩ lạnh lùng mà nói ra một câu.

Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Không muốn nhìn thấy tôi sao?”

Vừa tỉnh lại liền đuổi anh ta đi, anh ta làm cho cô ta chán ghét vậy sao?

“Tôi thấy anh đã chưa nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, vẫn là quay về nghỉ ngơi đi” Cô ta không muốn vì chăm sóc cô ta, anh ta lại mệt mỏi mà gục ngã, không muốn nợ anh ta quá nhiều.

Nguyễn Cao Cường nghe thị thì đôi mày đang nhíu cũng giãn ra một chút, rốt cuộc thì cô †a cũng biết quan tâm đến anh ta rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi