TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 558: Con muốn ở bên anh ấy

Lúc Mẹ Tạ đi về nhà, miệng còn đang lẩm bẩm chửi: “Con cái nhà ai mà quá mất dạy rồi!

Đập vỡ cửa sổ nhà người ta xong rồi chạy, sớm muộn gì tao cũng bắt được tên ranh con này!”

Mẹ Tạ vốn đang tức giận, vừa quay về liền nhìn thấy Cốc Nam Ninh lại vào trong nhà, còn muốn đưa con gái đi!

Bà ta nhanh chóng bước về, chắn ngay trước cửa nhà: “Cậu…ai cho cậu vào nhà tôi?

Cậu đang xông vào nhà dân đấy, còn muốn bắt cóc con gái tôi, tôi phải báo cảnh sát bắt cậu!”

Mẹ Tạ biết mình không thể đánh nhau với một người đàn ông cao to như là Cốc Nam Ninh được, nhất là anh ấy còn là một vệ sĩ lợi hại, vì để bảo vệ cho con gái, bà ta chỉ có thể báo cảnh sát.

Cốc Nam Ninh và Tạ Phương Lan cũng bị dọa cho giật mình, không ngờ là ba ta lại quay về nhanh như vậy, còn bắt gặp bọn họ.

Lần này, anh ấy không thể đưa Tạ Phương Lan đi được nữa rồi.

Mấy ngày này Tạ Phương Lan bị mẹ khóa nhốt ở trong phòng, trong lòng vô cùng tức giận, khó lắm mới được tư do, lại còn là người n ông yêu dấu đến cứu cô ấy, lại bị mẹ muốn báo cảnh sát bắt anh ấy?

Thấy mẹ cầm điện thoại muốn báo cảnh sát, cô ấy vội nói: “Được thôi, mẹ cứ việc báo cảnh sát đi, đến lúc cảnh sát đến, con sẽ nói là mẹ nhốt con ở trong phòng, hạn chế quyền tự do của con, đến lúc đó làm to chuyện này lên, nếu như hàng xóm láng giềng đều biết, thì mẹ cũng đừng hòng gả được con đi.”

Động tác gọi điện thoại của mẹ.

Văn hơi khựng lại, lời của con gái đã lay động bà ta.

Con gái nói không sai, nếu như hàng xóm láng giềng viết cô ấy qua lại với một tên vệ sĩ, còn sống chết đòi gả cho anh ấy, thì sao này muốn tìm đối tượng cho con gái là rất khó.

Mẹ Tạ không cam tâm mà cất điện thoại đi, tức giận mà nhìn vào Cốc Nam Ninh mà nói: “Cậu lập tức bỏ nó ra cho tôi, rời khỏi nhà tôi nhanh, nếu không tôi không khách khí với cậu đâu” Lúc bà ta nói những lời này thì liền tìm đồ để đuổi cậu ấy đi.

Mẹ Tạ không tìm được cái nào tốt, thuận tay lấy cái chổi bên cạnh khua khua với Cốc Nam Ninh: “Cậu có đi không hả?”

“Mẹ! Mẹ đang làm gì thế hả? Mẹ như thế này ở đây thì có ra dáng là giáo sư nữa không hả?” Đây là lần đầu tiên Tạ Phương Lan nhìn thấy Mẹ Tạ làm những chuyện như thế này.

Mẹ Tạ sớm đã không để ý nhiều như vậy nữa rồi: “Giờ mẹ chỉ là một người mẹ, không.

phải là giáo sư gì nữa, mẹ đang cứu con gái của mẹ, cho dù biến thành dáng vẻ xấu xí thể nào thì mẹ cũng là mẹ con!”

Cốc Nam Ninh không bị hành động của Mẹ Tạ làm cho sợ hãi, trên mặt anh ấy không có nhiều cảm xúc, nghiêm túc mà nói: “Di à, Tạ Phương Lan đã là người thành niên rồi, dì không nên nhốt cô ấy lại trong phòng như vậy”

“Còn đến lượt cậu dạy tôi hả, cậu cút ngay đi cho tôi!” Mẹ Tạ cầm cây chổi trong tay hất lên người anh ấy.

Tim Tạ Phương Lan liền căng lên, vô thức mà muốn cản cho anh ấy, nhưng động tác của anh ấy vô cùng nhanh, trong chớp mắt anh ấy đã bắt được cây chổi rồi, hơi dùng lực một chút, rồi cướp lấy cây chổi.

Mẹ Tạ lùi về sau mấy bước, không ngờ được sức của anh ấy lại lớn như vậy!

” muốn ra tay với tôi?” Mẹ Tạ tức giận mặt tái xanh rồi.

Cốc Nam Ninh ném chổi sang một bên: “Di à, vũ khí này của gì không có bất cứ lực sát thương nào với cháu đâu, dì vẫn nên đừng dùng nữa, để tránh làm mình bị thương”

Anh ấy chỉ là tốt bụng nhắc nhở thôi, nhưng Mẹ Tạ lại nghe ra thành anh ấy đang đe dọa bà ta.

“Chẳng lẽ là cậu muốn tôi dùng lực để đuổi cậu đi sao?” Mẹ Tạ tức giận mới nói ra lời như vậy.

“Mẹ, đừng làm loạn nữa” Tạ Phương Lan vô cùng bất đắc dĩ.

Lời của Cốc Nam Ninh lại vật lại Mẹ Tạ, anh ấy nhàn nhạt nói: “Dao thì không phải là vũ khí gì tốt, trừ khi dì dùng súng, hơn nữa tốc độ phải nhanh hơn cả cháu” Anh ấy không hề cố ý dọa dẫm bà ta, chỉ là nói sự thật mà thôi.

Đồng tử Mẹ Tạ phóng to ra, hoảng sợ mà trợn trừng mắt nhìn anh ấy: “Cậu, quả nhiên là cậu có súng! Cậu là người rất nguy hiểm, không…là phần tử khủng bố! Cậu đừng hòng bắt cóc con gái của tôi!”

Cốc Nam Ninh cho rằng nếu đã ở bên Tạ Phương Lan, vậy thì không thể che giấu được cha mẹ cô là anh ấy làm gì nữa.

Anh ấy rất thẳng thắn: “Cháu thực sự có súng, nhưng súng của cháu chỉ nỏ về những người tổn thương người làm cháu cần bảo vệ, dì không cần phải sợ”

Mẹ Tạ sống được nửa đời người rồi chưa từng nhìn thấy súng, thứ đó nghe thôi đã làm cho người ta cảm giác sợ hãi rồi, làm sao mà bà ta có thể đồng ý cho con gái kết hôn với loại người như vậy được?

“Cậu không cần nói mấy lời vô nghĩa với tôi, cậu đi đi!” Bà ta vừa dứt lời liền nói với con gái: “Tiểu Tinh, con qua đây cho mẹt”

Tạ Phương Lan đang đứng bên người Cốc.

Nam Ninh, tay nằm chặt lấy anh ấy, không hề nghe lời của mẹ.

“Mẹ, con muốn đi với anh ấy” Tạ Phương Lan vẫn nói ra những lời từ trong trái tim mình.

‘Sắc mặt Mẹ Tạ liền trở nên khó coi: “Con đừng có nói linh tinh nữa, đến đây!”

“Mẹ, con nói thật đấy, con muốn đi với anh ấy, con không muốn bị mẹ nhốt trong nhà đâu’“

“Con qua đây cho mẹ, mẹ đảm bảo không nhốt con nữa” Mẹ Tạ thầm nghĩ để con gái lại đã rồi nói sau.

Tạ Phương Lan lắc đầu, cong cong môi nới với mẹ: “Đã muộn rồi…mẹ, con vốn muốn nói chuyện tử tế với mẹ, nhưng giờ xem ra, mẹ sẽ không chấp nhận anh ấy, mẹ chỉ ngăn cản con và anh ấy đến với nhau tôi, vì vậy…lần này con phải đi với anh ấy, nếu không con sợ sẽ bỏ lỡ anh ấy, cả đời này đều không được ở bên cạnh anh ấy”

Mặt Mẹ Tạ âm trầm, nhất thời không hiểu con gái có ý gì, đầy tức giận mà nói: “Nói như vậy, con không đi với cậu ta là không được sao? Con vì một người đàn ông như vậy mà không cần cha mẹ nữa sao?”

Hai mẹ con nhìn nhau, đều không có ý nhượng bộ.

Mẹ Tạ tức giận đến ngực phập phồng liên tục, đột nhiên tàn độc mà nói ra: “Hôm nay con mà đi theo cậu ta ra khỏi nhà, thì mẹ sẽ xem như là chưa có đứa con gái như con!” Bà †a không tin nói đến nước này rồi mà con gái còn muốn đi.

Mẹ Tạ chắc chắn con gái sẽ xem trọng cha mẹ hơn là một người đàn ông, bà ta vừa nói xong, Tạ Phương Lan liền quỳ xuống trước.

mặt bà ta.

“Con quỳ với mẹ làm cái gì? Mẹ còn chưa chết!” Mẹ Tạ vừa kinh ngạc lại vừa bực dọc, cô ấy muốn làm cái gì?

Cốc Nam Ninh cũng bị hành động của Tạ Phương Lan làm cho mơ hồ, muốn kéo cô ấy dậy, nhưng cô ấy không chịu.

Tạ Phương Lan quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng vào mẹ mà nói: “Mẹ à, con chính thức tạm biệt với mẹ, sau khi con bước ra khỏi cửa, con sẽ không phải là con gái mẹ nữa, từ này về sau mẹ và cha con hãy chăm sóc lẫn nhau thật tốt, thứ lỗi cho con không thể chăm sóc hai người.”

Mẹ Tạ nghe thấy lời của cô ấy, liền cảm thấy lảo đảo, bà ta lại bị đứa con gái của mình chọc tức chết rồi!

“Con, con, cái đồ khốn này!” Mẹ Tạ bước đến mấy bước, hung hăng mà tát một cái, bà ta thực sự là tức điên rồi!

“Sao con lại nói ra những lời bất hiếu như: vậy? Con thực sự là chỉ cần cậu ta, không cần cha mẹ nữa sao?” Mẹ Tạ đau lòng, một đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn hiếu thảo, sao giờ lại biến thành như thế này?

Cốc Nam Ninh cũng rất kinh ngạc khi Tạ Phương Lan lại vì anh ta mà quyết định như vậy, nhìn thấy cô ấy bị tát, anh ấy đau lòng như không thể đánh trả Mẹ Tạ.

“Được rồi, em đứng dậy đi, đừng vì anh mà cắt đứt quan hệ với mẹ'” Anh ấy cúi người xuống muốn nâng cô dậy.

Tạ Phương Lan lại đẩy anh ấy ra, vẫn như cũ mà nhìn mẹ nói: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn con đều làm mọi chuyện theo ý của cha mẹ, hai người nói gì thì con sẽ làm như vậy, con sống hơn hai mươi lắm năm đều là sống vì hai người, những ngày tháng sau này, con muốn sống cho chính mình, mẹ cứ xem như mẹ thực sự chưa sinh ra đứa con gái như con đi”

Mẹ Tạ suýt chút nữa thì té xỉu, lại dùng lời của bà ta để đánh lại bà ta!

“Được, được…được lắm, vậy thì con cứ theo cậu ta đi! Mẹ sẽ xem như là con gái mẹ đã chết rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi