TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 559: Cứ coi như con chết rồi đi

“Mẹ muốn nghĩ như vậy cũng được, vậy mẹ cứ coi như con chết rồi đi” Tạ Phương Lan rơm rớm nước mắt nói, sau đó dập đầu với mẹ mình: “Cảm ơn mẹ với cha đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy”

Nói xong cô ấy để Cốc Nam Ninh dìu cô ấy đứng dậy, sau đó nắm chặt lấy tay anh ấy: “Chúng ta đi thôi” Cô ấy cố gắng chịu đựng không qua đầu lại nhìn mẹ mình, cô ấy sợ mình sẽ hối hận.

“Tạ Phương Lan, em có muốn suy nghĩ rõ ràng lại không?” Cốc Nam Ninh cũng sợ cô ấy nhất thời xúc động, một khi cô ấy cùng anh ấy bước ra khỏi cánh cửa này thì chính là đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ c‹ Mà anh ấy cũng không muốn trở thành tội đồ khiến mối quan hệ của gia đình của cô ấy bị tan vỡ, nhưng nếu cô ấy vẫn kiên định lựa chọn thì anh ấy sẽ dẫn cô ấy đi.

“Đi, dẫn em đi đi” Lời nói cuối cùng của cô ấy rất nhỏ, giống như là không có sức lực.

Đến tận lúc Tạ Phương Lan đi thẳng lên xe của anh ấy cũng không quay đầu lại nhìn lại ngôi nhà của cha mẹ mình một lần nào, sau khi lên xe xong, dây thần kinh căng cứng của cô ấy cũng được thả lỏng, nhưng trong lòng cô ấy lại rất nặng nề.

Lúc này cô ấy mới có chút hoàn hồn, cô ấy thật sự đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mình chỉ vì một người đàn ông!

Trời ạ, chuyện này không giống như chuyện cô ấy sẽ làm, dù sao từ trước đến cô ấy rất nghe lời cha mẹ, chưa từng phản kháng lại Mặc dù trong lòng cô ấy rất khó chịu khi nói những lời tàn nhãn đó với mẹ mình, nhưng cô cũng cảm thấy một tia vui vẻ, bởi vì cô đã có được tự do, từ nay về sau cuộc sống của cô ấy do chính cô ấy kiểm soát!

Cốc Nam Ninh nhìn cô gái từ khi lên xe đến giờ vẫn luôn hồn lìa khỏi xác, khẽ thở dài một cái: “Bây giờ em hối hận vẫn kịp đó, em có thể trở về nói lời xin lỗi với mẹ em, chắc chắn bà ấy sẽ tha thứ cho em”

Tạ Phương Lan nghe vậy thì quay đầu lại nhìn anh ấy, đột nhiên nằm chặt lấy tay của anh ấy, chắc chắn nói: “Em không hối hận, em muốn đi theo anh, từ nay về sau anh là người duy nhất em quan tâm”

Cốc Nam Ninh là trẻ mồ côi, từ trước tới giờ chưa từng có ai nói với anh ấy bất kì một câu quan tâm nào, giờ phút này trái tim cứng rắn của anh ta đã bị tan chảy trước người con gái trước mặt.

Bàn tay to lớn của anh ấy năm lấy tay cô ấy, giọng nói có chút trầm thấp: “Anh nhất định sẽ không để em chịu một chút oan ức nào”

Ánh mắt Tạ Phương Lan hơi trầm xuống, có một loại cảm xúc gì đó đang lan ra ở trong đó, cô nghiêng người đặt tay lên cổ của anh ấy, ngẩng đầu hôn lên môi anh ấy.

Khi đôi môi mềm mại của cô gái áp vào môi anh ấy, anh ấy đột nhiên cảm thấy có dòng điện chạy qua tứ chi, cả người trở nên căng cứng, hô hấp không tự chủ trở nên dồn dập.

Tạ Phương Lan đang dán vào môi anh, cô ấy cảm thấy cả người anh ấy đang căng cứng, không hôn đáp trả, cũng không nhúc nhích, giống như một tân thủ lần đầu trải sự đời vậy.

Cô ấy rời môi khỏi môi anh ấy, buồn cười nhìn anh ấy: “Anh… Anh chưa hôn phụ nữ bao giờ sao? Đây là nụ hôn đầu của anh sao?”

Bộ dáng của Cốc Nam Ninh vẫn còn chút luống cuống, thành thật nói: “Không có, anh chưa từng hôn bất cứ người phụ nữ nào”

Tạ Phương Lan nghe vậy thì bật cười, anh ấy không khỏi hỏi: “Em cười cái gì?”

“Em cười anh đó, một người đàn ông ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn nụ hôn đầu!”

Trời ơi, cô ấy đã nhặt được báu vật gì đây?

Cốc Nam Ninh nhíu mày, cảm thấy có chút phiền muộn, nhíu mày nói: “Vậy em thì sao?

Em đã hôn người đàn ông khác chưa?”

Nụ cười trên môi Tạ Phương Lan dân dần tắt, cô ấy khẽ ho một tiếng: “Không có..” Cô ấy cũng vừa mới nhớ tới đây là nụ hôn đầu của mình.

Ngày xưa cha mẹ cô ta quản quá chặt, lúc đi học không có cơ hội yêu đương, cho dù có thì cũng chỉ là thầm yêu thôi.

Trong mắt Cốc Nam Ninh hiện lên ý cười: “Em không phải cũng giống như anh sao, còn dám diễu cợt anh?”

“Vậy thì chúng ta đều là tân thủ cả, anh biết hôn như thế nào không?” Cô ấy hỏi.

Cốc Nam Ninh lắc đầu, mím môi không nói, đây thật sự là một vấn đề khó đối với anh Ñy.

“Anh không xem mấy cặp đôi trên phim ảnh hôn nhau như thế nào sao?” Cô ấy lại hỏi.

Anh ấy läc đầu: “Anh không xem mấy cái thứ đấy”

Tạ Phương Lan thở dài một hơi: “Xem ra em phải dậy anh rồi”

Anh ấy nghỉ ngờ nhìn cô ấy, cô ấy biết sao? Không phải cô ấy nói chưa từng hôn ai Sao?

“Em không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng em đã đọc qua rất nhiều truyện ngôn tình, trong đó có miêu tả cách nam nữ chính hôn nhau”

Mí mắt Cốc Nam Ninh giật giật: “Mấy loại sách kia có đáng tin không?”

Tạ Phương Lan thấy thấy vẻ mặt anh ấy không tin, để chứng minh mình có thể, cô ấy lại ngang nhiên xông tới: “Nếu không thì bây giờ chúng ta thử đi?”

Khuôn mặt Cốc Nam Ninh đỏ lên một cách khả nghị, thật đúng là một người đàn ông ngây thơ, nhưng mà cô ấy thích, điều đó có nghĩa là tất cả mọi thứ của anh ấy đều thuộc về cô ta.

Anh ấy hơi giữ cô lại: “Không thử, chờ anh tìm hiểu rõ xong rồi lại thử”

“Anh muốn tìm hiểu như thế nào?” Tạ Phương Lan rất tò mò.

“Anh sẽ học tập cách hôn” Anh ấy nói một cách nghiêm túc.

Tạ Phương Lan càng thêm chắc chắn là mình đã tìm được một báu vật, cô ấy buồn cười hỏi: “Anh định học như thế nào? Đọc sách hay xem tivi? Không phải là có người dạy anh cách hôn đấy chứ?”

“Tóm lại là anh sẽ học được, em cứ chờ xem” Vì để cho cô ấy yên tâm, anh ấy còn nói thêm một câu: “Anh học là học, sẽ không làm loạn với người phụ nữ khác, em cứ yên tâm”

Tạ Phương Lan rất yên tâm với anh ta, bình thường nói một câu thân mật với anh ấy anh ấy cũng đỏ mặt, một người đàn ông trung thực như thế làm sao có thể có khả năng làm loạn với người phụ nữ khác được chứ?

“Cốc cốc cốc..” Lâm Thanh Dương ở bên ngoài gõ cửa sổ xe: “Thầy ơi, tại sao thầy lại có thể quên cháu như thế chứ, thầy nhanh mở cửa cho cháu lên xe”

Cốc Nam Ninh thật sự là quên mất tiu đứa nhóc này, cậu bé nói dẫn Mẹ Tạ đi, nhưng Mẹ.

Tạ không đi, thế là cậu bé cũng mất tích lun….

Sau khi Lâm Thanh Dương trở về thì nói chuyện của thầy Cốc Nam Ninh với cô giáo Tạ Phương Lan cho Lâm Hương Giang nghe, còn không quên cảm thán một câu: “Cuối cùng thầy bây giờ cũng không còn độc thân nữ: Lâm Hương Giang nhíu mày: “Con nói cô giáo Tạ Phương Lan đã đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà? Như vậy làm sao được? Đây không phải là đang bắt cóc con gái của người †a sao?”

“Mẹ của cô giáo Tạ Phương Lan nói nếu cô ấy đi với thầy thì đừng nhận bà ta làm mẹ nữa, hơn nữa mẹ của cô giáo Tạ Phương Lan cũng quá đáng khi nhốt cô giáo Tạ Phương Lan lại, hạn chế tự do của cô ấy”

“Nói cách khác là cha mẹ cô ấy không tiếp nhận Cốc Nam Ninh làm con rể, tại sao?”

“Con… Con cũng không rõ ràng nữa, nếu mẹ muốn biết thì hỏi thầy Cốc Nam Ninh đi”

Lâm Thanh Dương nhún vai.

Lâm Hương Giang thật sự đi hỏi Cốc Nam Ninh và biết được ngọn nguồn.

“Gia đình cô ấy ghét bỏ trình độ của anh không cao, hay là vì thân phận vệ sĩ của anh?”

Điều này có chút khó giải quyết.

Lâm Hương Giang suy nghĩ một chút rồi nói: “Về vấn đề học vấn thì tôi không thể giúp anh được, nhưng mà vấn đề vệ sĩ tư nhân này tôi có thể nói chuyện với bọn họ, nếu như bọn họ có thể chấp nhận anh làm con rể thì Tạ Phương Lan sẽ không phải đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà”

Cốc Nam Ninh nghiêm túc nhìn cô: “Cô thật sự có thể giúp chúng tôi sao?” Anh ấy cũng không muốn Tạ Phương Lan trở mặt với người nhà.

“Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi không nói trước được là có thành công hay không”

“Cảm ơn… Cảm ơn cô”

Cốc Nam Ninh rất biết ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi