TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 608: Kế hoạch của Hà Hàm Bội

Nguyệt Hương khó hiểu nhìn về phía Hà Hàm Bội, cô hơi lo lắng hỏi: “Giao con cho tổng giám đốc Hà? Tại sao?”

Cô ta biết rõ bây giờ Lâm Hương Giang đã trở về, giao con qua đó chẳng khác nào gián tiếp giao con cho Lâm Hương Giang?

Đến lúc đó, cô ta còn lý do gì để ở lại chỗ này, chỉ sợ Hà Tuấn Khoa sẽ sắp xếp cho cô ta tới chỗ ở khác ngay lập tức.

“Bé con thích nó, con gái ở với ba cũng tốt mà”

“Nhưng mà..”

“Tôi biết cô đang lo lăng điều gì, những điều cô nghĩ sẽ không xảy ra đâu, cho dù bế qua, Lâm Hương Giang cũng đâu thể làm mẹ con bé. Hơn nữa… Chỉ khi cô ta tiếp xúc với con bé, mọi chuyện mới dễ xử lý”

Nguyệt Hương càng không hiểu ý của chị ta là gì?

“Cô không muốn làm cô ta cút khỏi nhà họ Hà hoàn toàn sao?” Tâm mắt Hà Hàm Bội nhìn thẳng vào cô ta.

“Em..” Sao cô ta dám bộc lộ ra suy nghĩ như thế Hà Hàm Bội hiểu rõ cười cười: “Ở trước mặt tôi không có gì khó nói, huống chỉ tôi bảo cô bế con giao tới chỗ Tuấn Khoa là vì muốn cô trở thành bà chủ của ngôi nhà này” Mà không phải Lâm Hương Giang.

Hai chữ “bà chủ” quả thực khiến Nguyệt Hương hết sức rung động.

“Em có thể không?” Cô ta vẫn còn do dự.

“Tôi nói cô có thể là có thể” Hà Hàm Bội bảo cô ta và dì Dư đến gần: “Sau khi bế con bé sang đó, tôi sẽ dặn dò hai người một số việc.”

Nguyệt Hương nghe hết kế hoạch của Hà Hàm Bội, đôi mắt cô ta lập tức sáng lên, biết đâu lần này cô ta thực sự có cơ hội trở thành bà chủ của nhà họ Hà!

Hà Tuấn Khoa ăn cơm tối chung với Lâm Hương Giang, tối nay anh không đi làm, anh quyết định dành hết thời gian cho cô.

Trong phòng, anh nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt có chút thâm trầm: “Dạ Hữu Khánh có làm khó em không?” Bây giờ, anh mới có cơ hội hỏi điều này.

“Ban đầu anh ta muốn lấy mạng em, nhưng sau đó em đã tránh thoát”

“Anh ta giết em để trả nợ ân tình cho Sở Khả Vy?” Hà Tuấn Khoa cũng cảm thấy Dạ Hữu Khánh là người có tính tình khó đoán.

Lâm Hương Giang gật đầu: “Anh ta nói như vậy, có điều em thấy anh ta chẳng có bao nhiêu lòng thành” Không thì anh ta đâu bỏ dở giữa chừng, Cô không tin Dạ Hữu Khánh thật sự ngưỡng mộ Hà Tuấn Khoa, chỉ sợ lúc đó anh ta bị thương không phải là đối thủ của Hà Tuấn Khoa.

“Anh ta không động đến em thì tốt, nếu anh ta dám động vào em, anh sẽ không buông tha cho anh ta” Anh nói xong bèn kéo cô vào trong lòng để cô ngồi lên đùi anh.

Lâm Hương Giang thuận thế giơ tay lên vòng qua cổ anh, rướn môi trợn mắt nhìn anh: “Bây giờ em chỉ cầu mong anh ta đừng tới tìm em nữa” Cô không thể ứng phó với người kì quái như vậy.

“Anh ta đến cũng vô ích, chẳng ai có thể đưa em rời xa anh” Trừ khi cô muốn bỏ đi.

Tâm mắt anh dừng lại ở đôi môi đỏ mọng của cô, anh bất giác muốn ngang nghiên chiếm lấy…

Hơi thở đàn ông càng ngày càng gần, hoàn toàn bao phủ lấy cô. Theo tiềm thức biết anh muốn làm gì, cô không nhúc nhích chờ môi anh áp xuống.

Môi mỏng của Hà Tuấn Khoa hôn lên cánh môi mềm mại của cô, trong thoáng chốc dấy lên tia lửa, khi hơi thở đan cài vào nhau thì hô hấp dần trở nên rối loạn.

Anh ôm chặt cô, đang muốn hôn sâu hơn thì một tràng tiếng đập cửa ầm ầm đã phá hỏng thời khắc tuyệt vời này.

Giọng nói sốt ruột của Nguyệt Hương ở bên ngoài vang lên: “Tổng giám đốc Hà, anh đã ngủ chưa? Bé Con nó cứ khóc liên tục, tôi và dì Dư hết cách rồi, chỉ có thể đưa con bé tới đây”

Ngăn cách ngoài cánh cửa, quả nhiên có tiếng trẻ con khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi