TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 623: Tôi khiến cho cô cảm thấy chán ghét sao.

thì không phải làm gì nữa, cô rút khỏi giới giải trí đi” Anh ta nghĩ tới chuyện này không phải là ngày một ngày hai Nói đi nói lại vẫn là vấn đề này, Đào Hương Vi siết chặt nắm tay để kiềm chế cơn tức giận đang trào dâng trong lồng ngực.

Cô ta hít một hơi thật sâu và nói với Phạm Văn Đồng: “Xin lỗi, anh ở chỗ này chờ một chút, tôi đi ra ngoài nói với anh ta mấy câu”

Sau đó cô ta gửi lời xin lỗi đến đạo diễn: “Mong mọi người có thể chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi”

Tuy rằng vẻ mặt của đạo diễn rất lúng túng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng vô cùng đáng sợ của Nguyễn Cao Cường, ông ta gật đầu: “Được”

Đào Hương Vi giải thích với bên tạp chí rằng cô ta sẽ không hủy hợp đồng, vì vậy, bọn họ có thể yên tâm.

Sau khi giải thích xong mọi chuyện, cô ta nói với Nguyễn Cao Cường với vẻ lạnh lùng: “Anh đi với tôi” Cô ta đi lướt qua trước người anh ta và bước ra cửa.

Nguyễn Cao Cường liếc mắt nhìn Phạm ‘Văn Đồng, ánh mắt đầy sự cảnh cáo, rồi anh ta theo bước chân của người phụ nữ, đi ra ngoài.

Bên ngoài trường quay, ở một góc không người, Đào Hương Vi dừng lại, đúng lúc đứng ở trước cửa kính, có thể nhìn thấy đường phố nhộn nhịp ở bên ngoài.

Cô ta nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông ở phía sau, cô ta cũng không nhìn lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Nguyễn Cao Cường, anh để cho tôi yên đi”

Khi Nguyễn Cao Cường dừng lại, đột nhiên nghe thấy một câu không đầu không đuôi của cô ta, nhìn cô ta chăm chăm, ánh mắt thâm thúy: “Ý của cô là gì?”

Cô ta quay đầu lại, rất nghiêm túc mà nhìn anh: “Có nghĩa là, anh đừng dây dưa với tôi nữa, xin anh hãy buông tha cho tôi, sau này chúng ta sẽ có cuộc sống riêng, không ai quấy rầy đến ai, chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng Vân Nhị, hoặc là anh muốn có quyền nuôi dưỡng con bé cũng được, miễn là thỉnh thoảng anh cho tôi gặp con bé”

Nguyễn Cao Cường không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm vào cô ta, hoàn toàn không thể ngờ được cô ta sẽ nói ra lời này!

Anh ta cảm thấy tim mình co rút kịch liệt, đôi mắt phượng nheo lại, dưới đáy mắt là mảnh lạnh như băng, giọng n‹ cợt: “Ồ..

€ó nghĩa là cô muốn chia tay với tôi đúng không?”

Đào Hương Vi cảm nhận được sự áp bức rất lớn từ người đàn ông này, cô ta cụp mắt xuống, không để ý đến anh ta, nói vô cùng kiên quyết: “Nếu anh muốn hiểu như vậy thì cứ coi là đi” Thật ra thì việc hai người tách nhau ra rất tốt, không hiểu tại sao anh ta cứ muốn can thiệp vào cuộc sống của cô ta?

Anh ta muốn kiểm soát cô theo cách này sao?

Sau khi nói xong một câu này, nhưng mãi vẫn không thấy người đàn ông này đáp lời, cô †a đang băn khoăn, ngẩng đầu lên nhìn thì cuối cùng anh ta cũng cất giọng nói lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run: “Cô chia tay với tôi vì cái tên Phạm Văn Đồng kia sao?

Ngay cả Vân Nhi cũng không cần?”

“Tôi không phải là vì anh ấy…”

“Tại sao?”

“Vi anh! Anh khiến tôi cảm thấy mệt mỏi!

Chuyện gì của tôi mà anh cũng muốn quản, tôi quay phim hay tôi chụp ảnh với ai là chuyện của tôi, không liên quan đến anh! Anh dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi?” Cô ta không chỉ cảm thấy mệt mỏi mà còn cực kỳ tức giận.

Nguyễn Cao Cường mím chặt đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm đối phương, bầu không khí như đông cứng lại.

Một lúc sau, anh ta cười lạnh, nói: “Cô muốn chia tay tôi để quay phim, chụp ảnh với Phạm Văn Đồng có đúng không? Vậy thì sẽ không có ai ngăn cản hai người ở bên nhau có đúng không?”

“Tôi nói rồi, không phải là vì anh ấy! Là do anh khiến tôi không thích, tôi không muốn anh lo chuyện của tôi, mọi hành vi của anh đều khiến tôi ghê tởm và gây ra phiền phức cho tôi!” Cô ta không thèm quan tâm mà nói ra hết những ý nghĩ của mình.

Sắc mặt của Nguyễn Cao Cường đen xì, trông vô cùng đáng sợ, đột nhiên thân hình cao lớn tiến lại gần, nảm lấy cảm của cô ta: “Tôi khiến cô cảm thấy ghê tởm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi