TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 634: Cô là người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ nhà chúng tôi đưa về nhà

Phạm Văn Đồng ra mắt sớm hơn cô ta, bây giờ ngay cả danh hiệu ảnh đế cũng đã giành được, anh ta không thể nào không biết quy tắc trong giới này, sao lại dám công khai đưa cô ta về nhà mình, thậm chí là rủ cô ta về sống trong nhà anh ta?

Phạm Văn Đồng cười thoải mái, đặt tay lên vai cô ta rồi nói: “Muốn truyền thì cứ truyền đi, nếu thực sự bị paparazzi bắt gặp, thì cứ thừa nhận rằng chúng ta đang sống cùng nhau”“

Nếu không phải vì nhìn thấy sự đùa cợt trong ánh mắt của anh ta, chắc chắn cô ta đã nói anh ta điên rồi, cứ vậy mà hủy hoại tiền đồ của mình!

“Anh thì không sao rồi, nhưng mà tôi không chịu nổi, đến lúc đó người bị fan của anh đuổi giết chính là tôi!” Đào Hương Vi có thế tưởng tượng được kết cục lúc đó của mình sẽ đáng sợ như thế nào.

“Cô đừng nghĩ suy diễn mọi chuyện như vậy có được hay không? Cô xem bây giờ chúng ta ngay cả fan CP cũng có, nếu như bọn họ biết chúng ta thực sự ở cùng nhau, chẳng phải đã hoàn thành giấc mộng của bọn họ rồi sao?” Anh ta vẫn như cũ vừa cười vừa nói.

“Fan CP là fan CP. hiện thực là hiện thực”

Cô ta bất đắc dĩ buông lỏng tay.

“Trái lại cô phân biệt rất rõ ràng” Anh ta nhìn Đào Hương Vi chăm chú, trong mắt như: có thứ gì đó chợt lóe lên.

“Lăn lộn trong giới này, không tỉnh táo một chút thì không được.”

Đã nói như vậy, nhưng Phạm Văn Đồng vẫn đưa cô đến căn biệt thự lớn nơi anh ta sống.

Nói là căn biệt thự lớn một chút cũng không ngoa, căn biệt thự này có núi và sông bao quanh, diện tích khoảng năm trăm mét vuông, nói là một tòa lâu đài nhỏ thì còn thích hợp hơn.

“Anh… sống ở đây à?” Đào Hương Vi quả thực rất ngạc nhiên.

Phạm Văn Đồng nhoẻn miệng cười nói: “Đúng vậy, tôi sống ở đây một mình, à… không, trong nhà còn có hai ba người dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho tôi.”

Thấy cô ta vẫn còn ngạc nhiên, anh ta nói tiếp: “Thế nào, nơi này lớn như vậy, hẳn là đủ cho cô sống rồi chứ?”

“Một mình tôi không chiếm nổi nơi rộng lớn như vậy.”

“Vậy thì để cô ở phòng ngủ phụ bên cạnh phòng tôi, nếu ở phòng khách thì khoảng cách xa quá” Anh ta nói xong kéo vali của cô ta bước vào trong.

Đào Hương Vi tỉnh táo lại vội vàng đuổi theo: “Này… tôi không nói muốn sống ở chỗ này!”

“Nơi rộng lớn như vậy, cô không sống cũng không cảm thấy lãng phí sao?” Anh ta quay đầu vẻ mặt nghiêm nghị hỏi cô ta.

“Lãng phí… thì hơi lãng phí thật, nhưng…”

“Nếu như cô cũng cảm thấy lãng phí, vậy thì giúp tôi chia sẻ một phần, coi như là làm một việc tốt, tôi sẽ không nhận tiền thuê nhà của cô đâu” Anh ta vừa nói xong, trực tiếp xách vali của cô ta bước vào nhà.

Đào Hương Vi cau mày, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô ta có nhầm không nhỉ?

Sao lại có cảm giác như anh ta đang cầu xin cô ta sống ở đây vậy?

Bước vào trong nhà, phong cách trang trí baroque càng khiến căn biệt thự giống như một tòa lâu đài, khi cô ta bước vào trong, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình, chợt hiểu tại sao Phạm Văn Đồng lại muốn sống cùng mình.

Bởi vì sống trong một ngôi nhà lớn như vậy thực sự… quá lạnh lẽo buồn tẻ ở lại đây cũng được, nhưng tôi muốn ở phòng khách, còn phải trả tiền thuê phòng, nếu không tôi thà ở khách sạn” Cho dù là bạn bè, nhưng có một số việc cần phải phân rạch rõ ràng.

Lần này trái lại Phạm Văn Đồng không hề ép buộc cô: “Nếu cô chịu sống ở đây, thì mọi việc đều dễ nói chuyện hết”

Phạm Văn Đồng nhờ người dì giúp việc trong nhà quét dọn sạch sẽ phòng khách để Đào Hương Vi dọn vào, quét dọn vệ sinh xong, trời đã sập tối.

Trong nhà anh ta còn có một đầu bếp, chuyên môn phụ trách đồ ăn và thức uống của anh ta, theo lệnh của anh ta, tối nay chú Bách đầu bếp làm bữa ăn rất thịnh soạn.

Trong sân cạnh vườn đặt một chiếc bàn dài, trên bàn bày hoa tươi và đốt nến thơm, bầu không khí rất tốt.

Chú Bách vừa bận bịu thức ăn lên, vẫn luôn nụ cười trên môi, trông rất vui vẻ.

“Cô Hương Vi, cô là người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ nhà chúng tôi đưa về nhà.” Nhân lúc Phạm Văn Đồng còn chưa đến, chú Bách đã nói chuyện với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi