TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 660: Anh sẽ nói cho con bé biết em chính là mẹ của con bé

“Cái gì? Anh nói Nguyệt Hương tắm nước lạnh cho Bé Con, cố ý làm cho con bé bị bệnh?”

Trên xe trở về nhà họ Hà, Hà Tuấn Khoa nói với cô về chuyện này, đó cũng là lý do tại sao anh sắp xếp cho Nguyệt Hương ra sống ở bên ngoài.

“Thím Trần nói rằng mình đã nhìn thấy tận mắt, anh tin rằng bà ấy sẽ không nói dối đâu”

Huống hồ thím Trần ban đầu chính là được anh đặc biệt phái đến bên cạnh Nguyệt Hương.

“Nhưng mà… cô ta là mẹ của Bé Con, làm sao mà cô ta có thể nỡ lòng ra tay với đứa con của chính mình chứ?” Cũng là một người mẹ, Lâm Hương Giang tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy được.

Vừa nghĩ đến Bé Con bị bạo hành như thế, cô cũng đau lòng không ngớt.

“Ai nói không thể, cho nên anh mới để cô †a sống bên ngoài, thỉnh thoảng cho cô ta thăm con là được rồi” Anh sẽ không để Nguyệt Hương chăm sóc đứa trẻ nữa.

“Vì vậy, bây giờ anh đã mời một chuyên gia chăm sóc trẻ chuyên nghiệp để chăm sóc Bé Con?”

“Ừ, như thế này sẽ tốt hơn cho con bé.

“Có lẽ đợi sau khi con bé trưởng thành để bản thân nó tự lựa chọn. Chúng ta không thể tước quyền nhận mẹ ruột của con bé được”.

Anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Em nói như thế nào thì như thế đó, đều nghe theo em hết.”

Cô ngả vào vòng tay rộng mở của anh: “Nói như vậy, sau này em sẽ định đoạt về chuyện trong nhà sao?”

“Đương nhiên rồi “Anh cũng phải nghe theo em?”

“ừ” Cô cong khóe môi lên: “Nói như vậy, em cùng anh quay về còn có chút ý nghĩa”

Anh nghe vậy liền nắm lấy căm cô, nheo đôi mắt đại bàng nói: “Có ý nghĩa hay không đó cũng là nhà của em”

Hà Tuấn Khoa đã dặn dò cho đầu bếp chuẩn bị trước những món ăn mà cô thích ăn, bọn họ về đến nhà họ Hà có thể trực tiếp dọn đồ ra ăn luôn.

Lâm Hương Giang đã bảo chuyên gia chăm sóc trẻ bế Bé Con đến để cô xem qua, cô lúc này vẫn có chút đau lòng.

“Con bé không còn sốt nữa, cảm cúm cũng đã đỡ nhiều rồi, nhưng con bé vẫn phải uống thuốc” Hà Tuấn Khoa nhìn thấy cô ôm Bé Con, cảm thấy cô mới là mẹ của Bé Con.

Bé Con cũng không chống cự lại cô giống như trước đây, còn mỉm cười với cô, xem ra giáo viên chăm sóc trẻ em đã chăm sóc con bé rất tốt.

“Có phải con bé gầy hơn trước không?”

Lâm Hương Giang quan sát đứa trẻ.

“Lâm một trận bệnh, mỗi ngày phải uống thuốc, bị dày vò như vậy nên tự nhiên sẽ gầy đi” Hà Tuấn Khoa cũng thấy đau lòng, nhẹ nhàng sờ vào đầu con gái.

“Đợi con bé khỏi bệnh, phải cho con bé ăn ngon để bồi bổ trở lại” Lâm Hương Giang đang ôm Bé Con thì đành miễn cưỡng buông ra.

“Con bé có thể ăn uống ngon miệng, anh nhất định sẽ không để con bé thiếu đói gì cả”

Anh đương nhiên sẽ không đối xử tệ với con của mình.

“Em đưa Bé Con cho chuyên gia chăm sóc trẻ đi, chúng ta đi ăn thứ gì đó trước đã” Anh nói với cô.

Nhưng Lâm Hương Giang lại không chịu: “Anh xem con bé ngoan ngoãn như thế nào trong vòng tay của em, để em bế con bé rồi cùng nhau ăn đi”

Hà Tuấn Khoa cảm thấy cô đột nhiên tràn ngập tình yêu thương của người mẹ, nên cũng tùy ý cô, dù sao anh cũng hy vọng rắng Bé Con sẽ nhận cô làm mẹ, để hai người họ thân thiết hơn chút cũng tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi