TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 661: Một nhà ba người

Vì vậy Lâm Hương Giang đã bế Bé Con đến nhà hàng ăn tối. Hôm nay cô gái nhỏ rất lanh lợi và liên tục cười khúc khích với cô, thậm chí còn gọi cô là ‘mẹ”. Mặc dù không chuẩn lắm nhưng đã có âm thanh đó rồi Nghe thấy Bé Con gọi cô, lòng cô cảm động không thể giải thích được, cảm thấy Bé Con chính là con gái của mình, cảm xúc của cô thăng trầm, khóe mắt có chút ươn ướt.

Hà Tuấn Khoa vỗ vai cô, hạ giọng nói: “Thì để con bé làm con gái của em đi” Cũng coi như là một loại bù đắp tinh thần cho con bé.

“Nếu con bé đồng ý nhận em làm mẹ, tất nhiên là em bằng lòng” Không biết có phải bản thân đã mất đi đứa con gái không, vì vậy mới có thể thích Bé Con đến vậy.

Lúc này, bọn họ giống như một gia đình ba người vậy, cùng nhau ăn tối vui vẻ ấm áp.

Lúc Hà Hàm Bội bước vào liền nhìn thấy cảnh này, mắt co rút lại ngay lập tức, nhìn chằm chăm vào Lâm Hương Giang với ánh mắt lạnh lùng.

Tại sao cô quay lại rồi? Còn đang bế Bé Con nữat Trong đáy mắt Hà Hàm Bội lóe lên sự hoảng sợ, không thể để cho Lâm Hương Giang và Bé Con tiếp xúc gần nhau quá nhiều!

“Chị nói tại sao em lại vội đuổi Nguyệt Hương đi, tàn nhẫn chia cắt mẹ con họ, hóa ra là để đón cô ta trở về!” Hà Hàm Bội mặt nghiêm nghị nói với Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa cau mày: “Chị chắc là biết rõ tại sao tôi lại sắp xếp Nguyệt Hương sống bên ngoài” Vì vậy, anh không muốn nói nhiều lời vô ích.

Hà Hàm Bội không quan tâm đến những điều đó, chị ta lạnh lùng nói với Lâm Hương Giang: “Có phải cô đã xúi giục nó làm như vậy không? Cô muốn chiếm đoạt con của Nguyệt Hương, muốn trở thành mẹ của Bé Con có phải không?”

Lâm Hương Giang cũng không muốn tranh cãi với Hà Hàm Bội, dù sao thì trong thâm tâm chị ta cũng không phải là loại người tốt đẹp gì Cô thờ ơ nhún vai: “Ừ, chị cho là phải thì là phải” Cô không thèm lãng phí lời nói.

“Cô..” Nhìn thấy thái độ cho có lệ của cô, Hà Hàm Bội vô cùng tức giận, nhưng chị ta vẫn cố găng hết sức kìm nén lại: “Cô đúng là không biết xấu hổ! Con của người khác cô cũng muốn chiếm là của mình!”

“Con bé không phải là con của người khác, mà là của Tuấn Khoa” Lâm Hương Giang nhắc nhở chị ta.

Hà Tuấn Khoa không muốn sự xuất hiện của chị cả quấy rây đến bữa tối của bọn họ, vì thế đã tiếp lời Lâm Hương Giang nói với chị cả: ‘Thật là ngại quá đi, đồ ăn tối nay đều là tôi bảo đầu bếp nấu cho Hương Giang. Nếu chị muốn ăn thì bảo đầu bếp nấu riêng…”

Hà Hàm Bội mắc kẹt một câu nói trong cổ họng, vốn dĩ chị ta còn muốn trách cứ Lâm Hương Giang vài câu, nhưng bây giờ hoàn toàn không nói nên lời.

Có phải hai người họ muốn cùng nhau chọc chị ta tức chết không?

“Chị tức no căng bụng rồi, còn ăn cái gì nữa!” Hà Hàm Bội hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay người rời đi.

Đột nhiên chị ta nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn chãm chäm Lâm Hương Giang và cuối cùng nói một câu: “Cô đừng nghĩ rằng có thể thay thế Nguyệt Hương làm mẹ của đứa trẻ, cô nhớ cho kĩ, mẹ kế không bao giờ có thể thay thế được mẹ ruột!” Không cho Lâm Hương Giang cơ hội mở miệng nói, chị ta nói xong liền rời đi ngay lập tức.

Sau khi Hà Hàm Bội rời khỏi nhà hàng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười của Bé Con ở bên trong, thậm chí là âm thanh con bé gọi Lâm Hương Giang là “Mẹ mẹ”, chị ta gắng sức nắm chặt tay lại.

Không được, không thể để mặc kệ Lâm Hương Giang và Bé Con ở bên nhau, xem ra chị ta vẫn muốn tìm cách đưa Nguyệt Hương quay trở lại!

Lâm Hương Giang hiển nhiên là không để tâm đến những lời nói của Hà Hàm Bội, một nhà ba người bọn họ tiếp tục thời gian ăn tối Vui Vẻ.

Bé Con cần đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe đúng hạn, vào ngày này Lâm Hương Giang rảnh rồi, nên quyết định cùng với chuyên gia chăm sóc trẻ đưa Bé Con đi.

Sau khi Hà Tuấn Khoa biết cũng muốn đi cùng.

Bọn họ đã đưa Bé Con đến bệnh viện để làm kiểm tra sức khỏe cần thiết, cùng với đánh giá sự sinh trưởng dậy thì. Con bé ngoài gầy yếu hơn ra, những cái khác đều đạt tiêu chuẩn.

Bác sĩ căn dặn khi bọn họ quay về phải tăng cường dinh dưỡng cho con bé, chú ý chăm sóc con bé thật tốt, đừng để bị ốm trở lại.

Lúc này, Lâm Hương Giang đang bế Bé Con, Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh, cùng bọn họ rời bệnh viện, giáo viên chăm sóc trẻ em cũng đi theo sau họ.

Xe dừng ở cổng bệnh viện, tài xế từ xa nhìn thấy bọn họ đi ra, liền mở cửa xe chờ sẵn.

Vào lúc này, có một chiếc xe chạy về phía bọn họ, rồi sau đó dừng lại trước xe của bọn họ.

Khi Nguyệt Hương từ trên xe bước xuống, thì cô ta liền nhìn thấy Lâm Hương Giang đang bế Bé Con, Hà Tuấn Khoa ở cùng bên cạnh bọn họ. Một cảnh tượng thương yêu hòa hợp như vậy làm nhói mắt cô ta, cũng khiến sự ghen ghét trong lòng cô ta bộc phát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi