TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 709: Nhìn cô

Dưới ánh sáng mờ tối, cô chậm rãi thấy rõ người nọ là ai, vỗ ngực một cái: “Nguyễn Cao Cường, anh không ngủ được lại ngồi đây làm gì?”

Trong đêm tối, đôi mắt đuôi phượng đen kịt thâm thúy của anh đang nhìn chăm chằm cô không hề chớp mắt.

Nghe vậy, anh nâng tay phải lên, lắc lắc ly rượu trong tay: “Uống rượu, cô có muốn uống một ly không?” Rượu anh uống là rượu vang, chất lỏng sãm màu lắc lư trong ly rượu.

Trong đêm tối, giọng trâm thấp của người đàn ông có vẻ cực kỳ gợi cảm, mang theo lực lượng nào đó có thể đầu độc người.

Sau khoảnh khắc kinh hoảng, Đào Hương Vi giả vờ lạnh lùng nói: “Không được, cảm ơn” Để ly xuống, cô muốn về phòng.

Ai ngờ khi đi qua bên cạnh người đàn ông, đột nhiên anh đưa tay kéo cô xuống!

Không chút dấu hiệu rơi vào trong ngực người đàn ông, cô không nhịn được hô nhỏ một tiếng. Ngón tay người đàn ông lập tức đè lấy môi cô: “Suyt, đừng hét, cô muốn đánh thức những người khác dậy sao?”

Ngón tay người đàn ông hơi lạnh, lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu phất qua, giọng nói có chút khàn khàn lại hết sức mập mờ.

Đào Hương Vi cứ bị anh ôm trong ngực như vậy. Dưới ánh đèn u ám, môi anh cong lên mang theo một chút tà khí, một bên mặt có thể thấy vết thương do móng tay sượt qua, hẳn là do lúc cô tát anh lưu lại.

Hô hấp của cô như ngưng lại. Sau khi kịp phản ứng cô muốn đẩy anh ra, nhưng động tác của anh lại càng nhanh hơn, trực tiếp đè cô lên trên ghế sofa!

Thân thể tinh tráng lại nặng nề của người đàn ông đè xuống người cô, thần kinh toàn thân cô trở nên căng thẳng, nhịp tim cũng không tự chủ được trở nên nhanh hơn, vừa khốn quẫn lại xấu hổ hô nhỏ: “Anh muốn làm gì? Mau đứng lên cho tôi!”

Nguyễn Cao Cường thấy khuôn mặt người phụ nữ đỏ lên một chút bèn cười. Dáng vẻ cô cố sức muốn đẩy anh ra lại không thể đẩy ra nổi khiến anh cảm thấy thú vị.

“Cô không muốn uống một chút thật sao?” Giọng điệu của anh rất ổn định, còn nâng cốc đưa tới trước mặt cô.

“Không uống! Anh nghe không hiểu sao?”

Đào Hương Vi thật sự buồn bực, ở chung với anh khiến cô cảm thấy nguy hiểm.

“Rượu ngon như vậy, thật đáng tiếc..” Anh không để ý tới sự giấy giụa của cô mà ngửa đầu ra sau, trút hết chút rượu trong ly vào miệng, sau đó đặt lại cái ly lên bàn trà.

Đào Hương Vi chỉ cảm thấy anh rất khó hiểu, lạnh lùng nói: “Anh có thể buông tôi ra rồi chứ?”

“Nếu như tôi không buông thì sao?” Anh đang đùa giỡn lưu manh sao?

“Tôi phải đi về ngủ với Vân Nhi” Cô đấm vai anh, cố gắng khiến anh đứng lên.

“Tại sao cô không muốn cùng tôi? Dù chỉ uống một ly rượu với tôi cô cũng không chịu?” Giọng nói của anh thật thấp, như có ý trách cứ cô.

Đào Hương Vi nhìn anh chằm chằm, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên trả lời như thế nào?

Không phải anh đã uống say rồi chứ?

Cô không rảnh phát rồ với anh, bèn đẩy anh ra: “Bỏ đi, tôi muốn về ngủ”

Lần này Nguyễn Cao Cường trực tiếp cúi đầu, chôn mặt vào cổ cô, phát ra giọng nói rầu rĩ: “Cô ở cùng tôi đi, được không?”

“Nguyễn Cao Cường! Tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa!” Cô phải thốt nên lời nhắc nhở.

Không biết có phải do những lời này của cô đã kích thích dây thần kinh nào đó của anh không, khi anh ngẩng đầu, đôi mắt đuôi phượng u ám sáng rực nhìn chằm chằm cô, mang theo nguy hiểm khiếp người.

“Cô lặp lại lần nữa”

“Nói bao nhiêu lần cũng được, đây là sự thực… A..” Cô còn chưa nói hết lời anh đã cúi đầu hung tợn ngăn chặn môi cô.

Anh không muốn nghe thấy mấy lời khiến anh chán ghét này nữa, chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để ngăn chặn môi cô.

Đào Hương Vi bất ngờ trợn tròn hai mắt, anh làm vậy là có ý gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi