TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 710: Giật mình

Đào Hương Vi cũng chỉ cả kinh giật mình trong chốc lát, ngay sau đó một cơn giận xông thẳng từ ngực tới đỉnh đầu, khi đầu lưỡi anh cố gắng cạy mở môi cô, cô cắn mạnh xuống!

Cảm giác đau nhói khiến Nguyễn Cao Cường phải dừng động tác lại. Trong miệng lập tức xuất hiện mùi máu tanh.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn cô, trong đôi mắt đuôi phượng u ám vẫn đang ẩn chứa nguy hiểm khiếp người.

“Nguyễn Cao Cường, anh quá đáng quá rồi!” Cô tức giận đến thân thể đang run lên.

Là anh đồng ý giải trừ hiệp ước, cũng là anh nói sẽ cho cô tự do, bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa. Thế nhưng anh vừa nói sẽ cho cô tự do, vừa làm chuyện nhục nhã cô!

Anh làm vậy không phải chơi xấu thì là cái gì?

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào lại khốn nạn như anh!

Nguyễn Cao Cường không nghĩ tới ý muốn phản kháng của cô lại lớn như vậy, mùi máu tươi trong miệng mãi không tiêu tán, trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện cô và Phạm Văn Đồng ở chung.

Anh nắm chặt hai tay cô cố định ở hai bên, thân thể cường tráng vẫn đang áp chế cô như trước, giọng nói rất trâm thấp mang theo châm chọc: “Không phải cô vừa rời khỏi tôi đã tới chỗ Phạm Văn Đồng sao? Loại phụ nữ như cô còn giả vờ đơn thuần cái gì?”

Đào Hương Vi cố gắng giấy khỏi sự khống chế của anh nhưng vô ích, cô không nghĩ tới anh lại nói ra lời khiến cô nhục nhã như vậy, ngọn lửa nơi ngực lại càng bùng cháy dữ dội hơn.

Không chờ cô mở miệng, anh lại mỉa mai cười lạnh: “Không cần nói cho tôi rằng cô đang giữ mình vì anh ta!” Hai chữ giữ mình kia gân như phát ra từ kẽ răng.

“Tôi và anh ấy thế nào không mượn anh quan tâm, anh đừng mơ có thể sàm sỡ tôi, mau thả tôi ra!”

Thế nhưng cô càng giãy giụa anh lại càng dùng sức. Lời của cô càng kích thích dục vọng chinh phục nguyên thủy nhất nơi đáy lòng người đàn ông, cô vốn thuộc về anh!

“Tôi cho cô tự do không phải để cô ở cùng người đàn ông khác, cô không hiểu sao?”

Một câu nói khiến Đào Hương Vi phải ngừng phản kháng. Cô khiếp sợ không thôi nhìn anh chằm chằm, chần chờ một hồi lâu mới thốt ra: “Anh… có ý gì?”

Ngón tay thon dài của anh nhấc cằm cô lên, gương mặt tuấn nhã cũng kề sát tới gần mặt cô: “Nói cho tôi biết, lúc cô và anh ta ở cùng nhau, anh ta có chạm tới cô chưa?”

Sắc mặt Đào Hương Vi có chút đỏ lên, là tức, cũng có một chút quân bách. Trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy?

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh không có quyền hỏi!” Cô căng mặt, thầm nghĩ đá văng anh ra.

Nguyễn Cao Cường híp đôi mắt đuôi phượng, khóe môi phun ra một câu sâu kín: “Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đích thân kiểm tra…”

Cô còn chưa hiểu anh có ý gì, người đàn ông ác liệt đã trực tiếp xốc áo ngủ của cô lên, bàn tay lớn có chút thô lỗ trực tiếp tiến vào dò xét!

Đào Hương Vĩ giật bắn cả mình, cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều mở ra!

“Nguyễn Cao Cường, anh muốn làm gì?

Anh khốn nạn!” Cô vừa xấu hổ vừa có cảm giác bản thân bị bắt nạt sỉ nhục, rất muốn khóc.

“Cô không chịu nói cho tôi biết, tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình kiểm tra. Tên khốn Phạm Văn Đồng kia có từng chạm vào cô không?” Anh còn bày ra vẻ mặt đương nhiên!

“Anh cút ngay! Không nên đụng tôi!” Cô thật muốn khóc, sao anh có thể đối xử với cô như vậy?

“Cô lại kêu lớn một chút, tôi bảo đảm người cả nhà đều bị cô đánh thức”

“Anh…” Cho nên hiện tại cô đã bị anh ăn đến sít sao sao?

Anh nhấc áo ngủ của cô lên, dưới ánh đèn u ám anh vẫn có thể thấy da thịt trắng noãn của cô, không hề có bất kỳ vết tích mập mờ gì.

Anh chỉ muốn kiểm tra, thế nhưng khi tư thái quyến rũ của người phụ nữ này hiện ra trước mắt, yết hầu khêu gợi của anh không tự chủ được mà trượt lên xuống, chỉ cảm thấy một dòng khí nóng lao thẳng xuống bụng dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm cô cũng trở nên nóng rực.

“Anh ta chưa từng chạm vào cô, hửm?”

Giọng nam khàn khàn như lộ ra một chút sung sướng.

Đào Hương Vi có xung động muốn giết chết anh, anh thực sự rất đáng chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi